Trước đây, có một con dao của quân đội Thụy Sĩ đã đâm vào lòng bàn tay anh, gần như xuyên qua nó, mùi máu nồng nặc tràn ngập khắp tầng hầm. Dương Triết lấy một cái thau để hứng máu chảy ra, chậm rãi xem màu sắc bên trong, rồi đổ mật ong vào, đổ hết từng thìa lên người Trình Cần.
Khi vết thương đã đóng vảy, Dương Triết lấy dao cắt bít tết và cắt ra từng chút một, sau đó vết thương lại chảy mủ, Dương Triết lại càng điên cuồng đổ rượu lên vết thương, Trình Cần đau không tả nổi, sống không bằng chết, còn Dương Triết nghe thấy tiếng la hét và vẻ mặt méo mó của Trình Cần, lòng anh ta càng trở nên sảng khoái hơn, cả người toát ra hơi thở của một kẻ giết người.
Trình Cần nhất thời cảm thấy mình thật vô dụng, mong cho tay không đóng vảy, nỗi sợ bị giam cầm, hành hạ đau đớn, khuôn mặt gớm ghiếc và điệu cười biến thái của anh ta giống như ác quỷ của địa ngục, thời gian giằng co rất lâu như đang lăng trì anh.
Kim đồng hồ tích tắc, trong phòng vô cùng yên tĩnh, hai người mặc cùng áo quần, nắm tay nhau, im lặng không một tiếng động.
Trình Cần hỏi: "Đau không?"
Sở Dương biết Trình Cần đang ám chỉ cú đá của Dương Triết.
"Không đau.”
Giọng điệu của Sở Dương hờ hững, Trình Cần không nghe được cảm xúc bên trong, nhưng anh nghe được hàm ý "đừng lo lắng cho tôi".
Ngay lúc Sở Dương còn tưởng rằng Trình Cần đã ngủ, liền nghe được Trình Cần nói: "Ngày hôm đó lời anh nói vẫn chưa hết.”
Sở Dương quay đầu nhìn về phía Trình Cần, sợ bỏ qua bất cứ biểu tình nào của anh, nắm tay anh chặt hơn.
Trình Cần đứng dậy vén áo Sở Dương lên, trên bụng dưới rắn chắc có vết bầm tím, Trình Cần xoa xoa cơ bụng của Sở Dương, hỏi: "Thật sự không đau ư?"
"Không sao.” Sở Dương không nhúc nhích, nhưng mồ hôi chảy xuống mũi: “Ngày mai sẽ ổn thôi.”
Trình Cần làm sao có thể không biết cậu như vịt chết cứng miệng, Trình Cần xoa hai tay lạnh lẽo, xoa bóp nhẹ nhàng, vị trí xoa bóp càng ngày càng thấp, Sở Dương hô hấp càng ngày càng nhanh, mặt cậu cũng có chút khác thường: “Trình Cần, phía dưới không có bị thương.”
Trình Cần đưa tay vào trong quần của Sở Dương, nói: "Sở Dương, muốn làm không?"
Sở Dương há miệng, chưa kịp nói chữ "muốn", ngay lập tức hành động cố hết sức lăn lộn đè Trình Cần ở dưới, nhìn có chút hưng phấn.
"Trình Cần, ngày đó có phải anh muốn nói..."
"Chúng ta có thể thử ở bên nhau.”
Vẻ mặt Sở Dương kinh ngạc dần nở nụ cười, nhưng trước khi nở rộ, cậu lại lo lắng: "Anh, không phải đang đùa em đấy chứ?"
Trình Cần vươn tay ôm lấy Sở Dương.
"Nào cục cưng, ôm một cái đi.”
Tác giả có điều muốn nói:
Hi hi hi hi.
☆, Trong lòng đã sắp đặt.
Trình Cần không biết đêm qua ngủ say như thế nào, khi tỉnh lại, cả người đỏ bừng, chỗ bên cạnh trống rỗng, còn trong chăn lạnh lẽo, cả căn phòng đều yên tĩnh.
Trình Cần đứng dậy, cử động cổ một chút, nhìn về phía cánh cửa gọi Sở Dương.
Không có tiếng trả lời, Trình Cần xuống khỏi giường và tìm kiếm một lần nữa, nhưng vẫn không tìm thấy cậu đâu.
Có bữa sáng trên bàn, Trình Cần bước đến xem, đồ ăn vẫn còn ấm, bên cạnh có một tờ giấy nhắn gửi kèm theo đĩa trứng.
Mau ăn sáng đi, tôi có việc một lát, lát lại gặp.
Nét chữ ngay ngắn, đẹp mắt, chữ ký được vẽ bằng một bông hồng, Trình Cần ngửi thấy như thể thực sự có một bông hoa trên tay.
Anh cẩn thận cất tờ giấy vào hộp cất giữ, vỗ nhẹ lên miệng hộp trước khi rời đi.
Sau khi Trình Cần rửa mặt, anh gắp một cái bánh bao cho vào miệng thì Sở Dương gọi điện.
Sở Dương nói: "Anh dậy rồi?"
Trong miệng Trình Cần đang nhai đồ ăn, vụng về nói: "Ừm, anh đang ăn.”
Sở Dương nói: "Em sẽ lái xe đến nhà anh ngay, lát nữa cùng nhau đi mua sắm?"
Trình Cần cầm tờ giấy lau tay, bấm loa ngoài, bắt đầu uống cháo: "Mua gì?"
Sở Dương nói: "Giường đôi.”
Trình Cần sặc một hơi nói: "A, vậy em ở đâu? Anh đến đón.”
Sở Dương nói: "Em sẽ bắt taxi, nhanh thôi.”
Trình Cần mỉm cười: "Cục cưng, đây là lúc anh thể hiện quyền lực của bạn trai. Sao em không cho anh một cơ hội để thể hiện?”
Sở Dương nở nụ cười: "Vậy thì, em sẽ đợi anh ở cổng tiểu khu.”
Trình Cần cúp điện thoại, thu dọn đồ đạc đi đến biệt thự An Hà.
Khi đi ra ngoài, anh vô thức nhìn xung quanh, phát hiện không có người khả nghi, trong lòng âm thầm thở phào.
Lúc đợi đèn giao thông, anh tự hỏi làm thế nào mà Dương Triết có thể đi ra, có phải là dùng tiền không? Ba anh ta mấy năm nay từng bước ổn định, hiện tại nắm giữ chức vụ đứng đầu tỉnh ủy, ông không dám công khai, nhưng có thể đã bí mật bỏ nhiều sức lực.
Thật không yên nha.
Trình Cần chán ghét lau mặt, như thể đêm qua nước miếng của người đó vẫn còn vương trên đó.
Khi đến cổng tiểu khu, Sở Dương đang nghe điện thoại với vẻ mặt nghiêm túc và thờ ơ, sau khi nhìn thấy Trình Cần thì vẫy tay và cười với anh.
Trình Cần không vội, nghĩ cậu muốn nói gì đó mới đứng xa như vậy, nên anh dừng lại ven đường, móc ra điếu thuốc ngậm vào miệng, nhìn tóc trong kính chiếu hậu mà chỉnh lại, định châm lửa điếu thuốc nhưng nghĩ lại hút thuốc có hại cho cơ thể nên anh lấy ra một thanh sô cô la rồi từ từ gặm từng viên một giống như một con sóc đang mài răng vậy.
Sở Dương hôm nay không mặc quần áo thể thao mà mặc một bộ hơi trưởng thành, đường cong ở lưng và mông rất hấp dẫn.
Anh dựa vào cửa kính ô tô thầm nghĩ, người thích sắc đẹp như Trình Cần phải thừa nhận cậu nhóc này rất biết cách khiến người khác hứng thú, quả thực như món ăn trên bàn của anh nhưng tại sao trước đây anh lại không nghĩ cậu nhìn thuận mắt như thế?
Tim Trình Cần đập nhanh một cách bất ngờ, anh vẫn dựa vào cửa kính xe làm ra vẻ, thong thả ngậm thanh sô cô la, đợi Sở Dương nghe điện thoại xong đi tới, anh rút một que từ trong hộp ra hỏi: "Ăn không?"
"Ăn.” Sở Dương cười để lộ hàm răng trắng noãn, cậu nắm tay Trình Cần đang cầm thanh sô cô la, cúi người cắn nửa miếng còn lại của Trình Cần, sau khi cắn, cậu đứng dậy, cầm thanh sô cô la trên tay đi vòng qua đầu xe và ngồi vào ghế phụ.
Trình Cần: "..."
Mắt thường có thể nhìn thấy khuôn mặt già nua của Trình Cần đỏ bừng, cười nói: "Cừu con, em muốn thành yêu tinh rồi.”
Sở Dương đóng cửa xe lại, vòng tay lên cổ Trình Cần và kéo anh về phía mình, cậu giữ môi Trình Cần, trao cho anh một nụ hôn mạnh mẽ và trìu mến. Trình Cần đưa mặt cho cậu, cơ thể anh có phản ứng, lúc đôi môi của hai người tách rời anh cảm thấy chưa đủ, ước gì có thể về nhà làm ngay vài phát, từ trong bếp đến ban công, phòng tắm, giường ngủ, những bộ trang phục độc lạ trong nhà lần lượt thử qua, để Sở Dương cảm nhận được tình yêu sâu đậm của anh.
Trình Cần ngắm nhìn Sở Dương, cười: "Em làm trai tân gần hai mươi năm, bây giờ đã lộ ra rồi sao? Khỉ cũng không khẩn trương bằng em.”
“Hừ.” Sở Dương nói: “Em hận không thể đem anh trói trên giường.”
"Nào, tới đây, rất tình thú đấy." Trình Cần gặp việc vui liền cảm thấy sảng khoái, anh nở nụ cười trên miệng nói: “Sao em lại nghĩ đến việc mua giường?”
Sở Dương yên lặng nhìn Trình Cần không nói, Trình Cần vui vẻ hiểu được ý trên mặt của cậu "Biết rõ còn hỏi.”
Sở Dương nói: "Cùng anh sống chung, sinh hoạt hợp pháp.”
Hôm nay Sở Dương so với người trước đây đã có chút thay đổi không thể nói ra được, Trình Cần cảm thấy sự chênh lệch nhỏ này khiến anh tràn ngập mới mẻ cùng kích thích, lúc trước đầu anh vẫn còn ngu muội nhưng bây giờ anh giống như đạo sĩ tu tiên vừa ngộ ra. Cảnh không e lệ mà mở miệng, Trình Cần vốn giỏi khống chế cũng không thể làm lại, ngôi chùa ở trên cao đột nhiên hạ thấp xuống, cảm giác được tình yêu mãnh liệt khiến anh rất thoải mái, thậm chí tự hỏi mình đã làm gì trước đó? Tại sao lại mất nhiều thời gian để bên nhau như thế!
Trình Cần nghiêm túc lái xe, Sở Dương cũng không có vẻ gì sốt ruột, đến đèn giao thông, Trình Cần trông mèo vẽ hổ, kéo cổ Sở Dương hôn một cái, nói: "Được.”
Sở Dương che miệng, quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài xe.