Không chỉ muốn cậu mở rộng đôi chân vì tôi, mà còn mở rộng trái tim của cậu vì tôi.
Trong sân pháo hoa bắt đầu được phóng lên, ánh lửa sáng rực cả sân, Trình Song bịt tai và nhảy lên sung sướng, Trình Thiên ôm lấy Ôn Văn Trạch và mỉm cười. Ba mẹ Trình cùng ông nội Trình dặn dò ba người nên tránh xa ra một chút.
Không có anh, gia đình vẫn vui vẻ như vậy.
Sở Dương nói: "Sao vậy? Bên kia ồn ào như vậy, anh có nghe không?"
“Đang nghe.” Trình Cần xoa xoa cái mũi: “Sở Dương, cậu 20 tuổi”
"Ừm" Sở Dương nói: “Vài tháng nữa là 21 tuổi.”
"Cậu không phải trẻ con, tôi cũng chưa từng coi cậu như vậy nhưng tôi so với cậu lớn hơn rất nhiều. Cậu vẫn là..." Trình Cần dừng lại: "Tôi nghĩ..."
Sở Dương nói: "Anh lại lấy cái cớ nữa sao?”
Trình Cần: "..."
Sở Dương nói: "Anh không nghe điện thoại cũng không nhận tin nhắn. Tôi đã đợi ở trước cửa nhà anh mấy ngày. Trời thì lạnh cóng, mọi người đều về quê nhà hết. Mấy con chó cạnh nhà anh cũng biết yêu, còn tôi chỉ có thể muốn thấy anh, dù biết rằng anh không muốn nhìn tôi nhưng tôi vẫn luôn muốn nhìn anh. Anh có biết cảm giác mất liên lạc là như thế nào không? Anh có biết đó là gì không? Anh làm sao hiểu được cảm giác chờ đợi là gì?”
Trình Cần: "..."
Sở Dương nói: "Nói chuyện!”
Một lúc sau, ánh mắt Trình Cần nhấp nháy: “Tôi không biết nên nói thế nào...”
Sở Dương cúp điện thoại.
Tác giả có điều muốn nói:
Sở Dương than thở: Tôi còn không bằng con chó bên cạnh gia đình anh!
Trình Cần: Đều giống nhau, chó độc thân cũng là chó.
Sở Dương:...
Trình Cần: Được rồi, cậu không phải chó, cậu là sói...Tôi...Cậu buông ra, đừng cắn tôi... Chết tiệt, cậu là sói à!!
Khi Trình Cần gọi lại cho Sở Dương, một giọng nữ lạnh lùng của nhân viên tổng đài nhắc nhở không có phản hồi.
Trình Cần ném điện thoại, ngã xuống giường, trong lòng thầm mắng thằng nhóc đó, không đợi anh ra vẻ một chút được sao!
Ngày hôm sau, ngồi ở bàn làm việc, Trình Cần không vẽ bất cứ thứ gì, nhìn giấy Kent trắng tinh, sạch sẽ, ánh mắt có chút trống rỗng.
Vào đêm mùng sáu tháng sáu, Trình Cần trở nên khó chịu vì không thể chờ đợi được nữa, anh cáu kỉnh đến mức muốn cào bức tường, gửi tin nhắn WeChat cho Sở Dương, hỏi có thể gặp mặt được không.
Bên kia không trả lời.
Trình Cần không cam lòng và gửi thêm một vài tin liên tiếp.
Tôi sẽ về nhà một lát.
Tôi đợi cậu ở nhà!
Trong nhà tôi không có gì cả.
Tôi sẽ chết đói ở nhà nếu cậu không đến
Sau đó, tin nhắn một lần nữa như chìm vào đáy biển.
Trình Cần "tsk" một cái: “Tính tình thất thường.”
Trình Cần đã lâu không trở về nhà của mình, thùng báo ở cửa ra vào đầy những mẩu quảng cáo nhỏ về thuốc điều trị, anh đã xé tất cả những cái đó, không cái nào được sử dụng qua. Không biết bảo vệ khu phố có thấy và ngăn cản mấy người đó không, sao mà ai muốn vào thì vào, muốn ra thì ra như vậy chứ. Khi anh vừa nhấc chân định vào cửa thì có người phía sau ngăn lại.
“Cậu Trình, lâu quá không gặp?"
Giọng nói nghẹn ngào như bị tắc trong họng vang lên, buổi tối trời đen như mực khiến người ta nổi da gà.
Trình Cần sẽ không bao giờ quên giọng nói này.
Anh đột ngột quay lại, người đàn ông mặc đồ đen với len đen che trán và đeo một chiếc khẩu trang màu đen, ngoại trừ ánh sáng tà ác từ đôi mắt của anh ta ra thì không có một điểm sáng nào trên người anh ta. Băng qua đường lớn giữa bầu trời đêm đen kịt, chỉ sợ anh ta tháo khẩu trang đen xuống, mở miệng liếm hàm răng trắng rồi ra hiệu cho tài xế, nếu không thì chắc chắn con người anh ta như trở về trước đây.
"Không ngờ chúng ta lại gặp nhau sớm như vậy.”
Trong những ngày lễ, hầu hết tất cả người dân đến từ nơi khác ở trong khu này đều trở về quê hương của họ, chỉ có một số ít nhà là sáng đèn và mức độ sáng của chúng kém hơn bình thường. Trình Cần tự nhủ đó là giả mạo, anh bắt buộc mình phải bình tĩnh lại, nhưng anh không thể kiềm chế được cơn run rẩy, răng sau sắp bị chính mình cắn nát.
“Dương Triết!” Trình Cần cố gắng hết sức để bình tĩnh trở lại, nhưng âm cuối có thể nghe thấy được một chút run rẩy: “Cậu trốn ngục!”
Dương Triết nói: "Không phải, tôi là quang minh chính đại từ trước cửa đi ra. Không có tiền giải quyết nhưng mà cậu còn làm cho tôi đau khổ."
Người đàn ông "tsk" một tiếng rồi nở một nụ cười tươi nói: "Cậu có vẻ sợ hãi?"
Trình Cần không muốn nghe đối phương nói, xoay người đi thẳng vào cửa.
Dương Triết bị thái độ của Trình Cần chọc tức, anh ta tấn công vào đầu gối của Trình Cần, anh lập tức thấy đau và hơi cúi người xuống, anh vừa định chống trả thì Dương Triết đã bóp chặt và ấn cổ anh vào cửa, phát ra một tiếng "rầm."
"Cậu là người đầu tiên tôi vừa bước ra đã muốn gặp đấy. Đây là cách tiếp khách của cậu sao?" Dương Triết nói xong, tháo khẩu trang xuống, đưa lưỡi liếm vào má Trình Cần: "Chẳng lẽ không nên nói một câu là đã lâu không gặp sao?"
“Buông ra!” Trán Trình Cần nổi gân xanh, cố hết sức gỡ tay Dương Triết ra, cảm thấy có chút mất sức, nghiến răng nghiến lợi nói: “Có tin hay không, tôi vẫn có thể cho cậu vào tù."
Ngay khi lời nói vừa thốt ra, Dương Triết buông Trình Cần và nhanh chóng bước sang một bên.
"Ai?"
Người đến không trả lời sau đó đấm một cú vào mặt của người đàn ông.
Dương Triết phản ứng ngay lập tức chặn được một cú đấm nhanh và mạnh kia, đồng thời tung một cú giữa hai chân của người đó, nhưng cùng lúc đó cũng nhận được một cú đấm vào hốc mắt trái, anh ta lùi lại và dụi mắt. Tầm nhìn của anh ta đã bị mờ đi nhưng vẫn có thể nhìn thấy người tới là một cậu thanh niên mang đầy hận ý muốn giết người...
Cách đánh ngông cuồng này rõ ràng là muốn giết người.
Dương Triết không nghĩ sức của mình yếu đi như vậy, hôm nay đã đạt được mục đích uy hiếp để cho thấy sự tồn tại của anh ta rồi mở miệng nói một câu: "Trình Cần, chúng ta sẽ gặp lại" xoay người bỏ chạy.
“Sở Dương, đừng đuổi theo.” Trình Cần dựa vào tường nói.
"Chú Trình, chú không sao chứ?” Sở Dương đỡ Trình Cần lên kiểm tra khắp người: “Có bị thương không?"
Trình Cần xoa đầu gối, ho khan hai tiếng, nói: "Không sao, cậu vào nhà trước đi.”
Vào phòng, Trình Cần ngồi xuống sô pha cúi đầu, trong lòng bối rối.
Sở Dương ngồi xổm nửa người trước mặt Trình Cần, nắm vai anh: “Không sao chứ?"
"Sở Dương, đưa tôi vào phòng ngủ."
"Hả? À được.” Sở Dương cố gắng, nhẹ "hừ" một tiếng, nghiến răng kìm nén nói: "Có muốn gọi cảnh sát không?"
Trình Cần nằm xuống, cười nói: "Không sao, chân của tôi bây giờ yếu rồi, làm sao có thể gọi cảnh sát?"
Sở Dương ngồi bên giường nhìn Trình Cần không nói lời nào.
"Có phải là vô dụng lắm không?"
Sở Dương lắc đầu.
Trình Cần thở dài, cười giễu cợt, lấy hai tay che mắt: “Thật xấu hổ khi để cậu nhìn thấy tôi như thế này.”
Sở Dương nhìn thấy vết sẹo trên lòng bàn tay phải của Trình Cần, có chút ngứa mắt.
Sở Kiến Quốc sau khi về hưu đã lâu không can thiệp vào chuyện đó, Ôn Văn Hồng cằn nhằn một hồi lâu, cuối cùng Sở Kiến Quốc rất bất đắc dĩ, ông nói rằng bởi vì đó là cháu trai của ông cụ nhà Trình. Khi đó Sở Dương vẫn còn nhỏ, hình tượng ông ngoại trong lòng cậu như một ông tiên vậy, chuyện gì ông cũng có thể giải quyết được thế nhưng đây cũng là lần đầu tiên cậu thấy ông mình bất lực trước một vấn đề.
Sở Dương có thể đoán được vừa rồi là chuyện gì xảy ra, sau khi nghĩ lại, rất nhiều chuyện đều hiểu được.
Ánh mắt Sở Dương tối sầm lại, trong đôi mắt tối tâm ấy phát ra tia sáng lạnh lẽo. Cậu cởi giày, nằm xuống bên cạnh Trình Cần, nắm tay đối phương.
Sở Dương nói: "Không sao, tôi ở đây.”
Một lúc sau, Trình Cần nắm chặt tay Sở Dương.
Sở Dương mân mê đến vết sẹo lồi trên lòng bàn tay Trình Cần: "Trình Cần, đây là vết thương do anh ta làm sao?”
Thân thể Trình Cần cứng đờ muốn rút tay ra nhưng bàn tay lại tham lam, muốn cảm giác an toàn mà Sở Dương mang lại, anh nằm im, thật lâu sau mới nói: “Đúng vậy.”