Hắn ngập ngừng không nói ra nổi lời muốn nói, Vũ Thần Lưu Âm bực bội thở phì một cái làm tóc mái bay lên.
Hắn chỉ biết lủi thủi cúi mặt không biết nói gì, nàng nheo mắt chậc miệng rồi kéo hắn đi.
Hắn không biết nàng muốn đưa hắn đi đâu đoạn hỏi: "Quận chúa, người muốn đưa ta đi đâu?"
Vũ Thần Lưu Âm cười đoạn nói: "Đưa ngươi đi chơi nhân gian thật sự."
Hắn bị nàng lôi đi trong lòng chỉ nghĩ - Chẳng phải trước đó nói nhân gian nhạt tuếch sao?
Xuống đến phàm gian đã là đêm, hôm nay đúng rằm mười lăm nên chợ nơi phàm gian cực kì đông đúc, tấp nập, thanh âm rộn ràng, nô nức náo loạn tâm trí người tham gia lễ hội.
Ánh đèn lung linh, đèn lồng đủ màu sắc, thanh âm của những nhạc cụ dân gian dịu dàng êm tai của những người hát sẩm ngồi trên đường tạo nên cảm giác mới mẻ vui vẻ đến nổi da gà vì thích thú.
Tiện tay ném mấy lạng vàng vào rổ của họ. Nàng dẫn hắn chạy lên Chùa Cầu, vào trong nàng chắp tay chào hỏi Bắc Đế Trấn Vũ, hắn thấy nàng chắp tay chào hỏi vị thần được thờ cúng nơi đây nên cũng chào hỏi theo, người ngồi thượng vị cười không nói chỉ chào hỏi lại.
Nàng lôi hắn ra đứng ở thành cầu ngắm nhìn lòng sông dưới chân Chùa Cầu, lòng sông thả hoa đăng hình bông sen trôi nổi trên mặt nước thật sự rất đẹp.
Người dân thả đèn hoa đăng là để cầu phúc cho gia đình an, bình, may, thịnh, thọ. Hai bên đều có những người đang cầu phúc. Đám trẻ cầm đèn lồng nhiều màu sắc đủ hình các con vật chạy tung tăng đùa nghịch với nhau bên kia bờ nhìn sao cũng thấy vui mắt.
Ngắm được một lúc, nhìn ngắm đủ kiến trúc nơi đây, nàng lại kéo hắn đi một nơi khác.
Đến đây, tiếng sôi nổi, ầm ĩ nơi chợ chính hay tiếng trai gái tụ họp đi chơi lễ hội với nhau không còn nghe thấy nữa mà bước vào một không gian kín với màn đỏ và sân khấu.
Nàng dẫn hắn vào chỗ còn trống trong hàng ghế để ngồi, hai người ngồi cạnh nhau, tiếng ngân cao giọng vang lên, hắn mới hỏi nàng: "Đây là xem gì vậy?"
Nàng đưa hắn một bọc cốm gói lá sen đoạn nói: "Chúng ta đang xem chèo, trước ta được tiểu mĩ nhân kia dẫn đến đây xem thì đầu lại nhớ đến ngươi chắc cũng sẽ thích xem những thứ này nhưng ngươi trốn ta nên mới chưa có dịp dẫn ngươi đi xem được. Cái trên tay ngươi là cốm gói lá sen, nghe bảo là đặc sản quốc bảo, ăn một lần là nhớ mãi. Quả là ăn một lần liền nhớ mãi hương vị của nó đọng lại trong vị giác của người thưởng thức, ngươi ăn thử coi."
Hắn nhìn nàng hồi lâu, nàng vừa chăm chú xem vở chèo trên sân khấu, vừa bốc cốm ném vào miệng mình, hắn nhìn xuống gói ốm trên tay mình đoạn cười rồi cất đi, tự tiện bốc lấy một nắm trên gói sen của nàng rồi ăn.
Nàng thấy hắn bốc của mình nên liền giấu đi không cho hắn bốc nữa đoạn vừa đánh tay hắn vừa nói: "Ngươi cũng có mà sao bốc của ta?"
Hắn xoa mu bàn tay tủi thân nói: "Của người còn nhiều vậy mà, ta chỉ ăn một chút thôi, cái của ta, ta muốn đem về cho cháu ta nữa." - giả đó.
Nàng bất lực chẹp miệng nói: "Ngươi có thể bảo ta mà. Tiểu Nhu đáng yêu vậy mà phải tranh ăn với ngươi chắc? Ở đây ta không thiếu đâu. Cho ngươi thêm năm bọc nữa này."
Nói rồi nàng quăng cho hắn cả chuỗi năm bọc cốm gói lá sen, hắn trố mắt nhìn chỗ cốm gói lá sen trên người mình đoạn cười nói: "Tiểu Nhu chắc chắn sẽ rất thích, cảm tạ người."
Đúng lúc đến phân đoạn hay, nàng vỗ vỗ tay hắn nói: "Thôi được rồi, ngươi mau tập trung vào xem đi, đến phân đoạn hay rồi."
Hắn cười ôm năm bọc cốm gói lá sen hướng mắt nhìn lên sân khấu để xem, sau vở chèo, hắn lại được nàng dẫn đi một nơi khác.
Đến đây hắn với nàng như lạc vào thế giới của những bức tranh cổ, người vào xem tranh tấp nập nhưng vẻ đẹp cổ kính, thanh lịch lại vẫn được giữ nguyên với hình ảnh nam nữ đứng ngắm tranh từ tốn, không tranh nhau xô đẩy, chỉ ở những chỗ mà có lẽ người ngồi đó là hoạ sĩ nổi tiếng, hay thầy đồ viết chữ mới đông người vây quanh xin tranh xin chữ.
Đến gần một hoạ sĩ, nàng ném vào rổ một thỏi vàng đoạn nói chỉ vào người bên: "Vẽ ta với hắn."
Hoạ sĩ cười rồi đặt bút bắt đầu vẽ, sau một lúc, tranh của hai người đã nằm trên tay nàng, hắn nhìn vào tranh hoạ sĩ vẽ hai người trong lòng cảm giác vui phơi phới, vui mà muốn bộc lộ nhưng lại không dám quá lố.
Nàng liếc mắt nhìn hắn đoạn nói: "Thích không?"
Hắn lúng túng gật đầu nói: "Có có."
Nàng bật cười rồi đưa cho hắn: "Thế tặng ngươi đấy, nay đi chơi cũng nhiều rồi, ta buồn ngủ rồi. Về Thượng giới thôi."
Hắn cầm tranh có đôi chút không muốn những khoảnh khắc vừa rồi tan đi chút nào, nàng kéo tay hắn nói: "Nhưng mà trước khi về nhà đánh một giấc thì ta với ngươi đi xem cái này trước đã."
Nói rồi hắn với nàng lại lôi nhau đi đến nơi khác, hai người thoắt cái đã biến mất trong phố xá đông người.
Xuất hiện tại nơi đèn trời ngập tràn đang bay lên trời rực rỡ lại lãng mạn, đường phố biểu diễn rất nhiều loại hình nghệ thuật đặc sắc, múa đao, làm xiếc trên đường phố, ở phía bên kia thì có rất nhiều người đang vây quanh một sân khấu nước để xem những con rối nước thể hiện màn trình diễn của mình, những đứa trẻ thì đợi đến lượt tò he của mình được nghệ nhân làm xong.
Sự phồn hoa dính bụi hồng trần này ở Thượng giới quả là không có, hắn giờ mới hiểu tại sao thần tiên lại thích xuống nhân gian ngao du ngoạn cảnh đến vậy. Hắn thật muốn khoảnh khắc này cùng nàng kéo dài lâu thêm một chút để hắn không cảm thấy hụt hẫng giữa chừng. Chỉ cầu điều đơn giản vậy thôi, vì hắn biết thời gian không thể ngừng trôi.
_
Móng ngựa chiến lộc cộc trên nền đất bùn, tiếng giá ngựa vang lên đều khí thế ngập tràn, ngựa lao đến như tiễn xuyên tâm, hắn giá ngựa phóng lên vượt chướng ngại vật cầm nỏ bắn một đường tiễn xuyên tâm, tướng sĩ trong doanh không ngừng hô hào khen ngợi hắn.
Hắn nhảy xuống ngựa rồi cầm lấy phần thưởng của mình đoạn cười nói: "Phần thưởng này ta lấy nha." rồi quay đầu đi nghênh ngang bước về căn lớn.
Các tướng sĩ khác khóc ròng nói: "Ngươi quá đáng lắm. Đó là bình rượu mới được đưa đến đó. T^T"
Hắn là chiến thần Đông Phương của Vũ Thần, Võ Thần Nguyên, bình thường chỉ thích loanh quanh ở quân doanh để tranh ăn với các tướng sĩ khác trong doanh, không thích đi lại nhiều nên hầu như các cuộc chiêu đãi binh lính hay sự kiện lớn sẽ chẳng bao giờ thấy mặt hắn xuất hiện, người ta đùa rằng, chắc tên này sợ mình anh tuấn quá nên mới không dám xuất hiện.
Mà làm gì có chuyện đó, người ta mặt đẹp mũi đẹp thì tội gì lại sợ đến những nơi đông người, căn bản là hắn không thích thôi.
Hắn là muốn ở trong doanh trại trốn mọi người để đỡ dính phiền phức, dù gì thì hắn cũng không thích.
Mà dạo trước hắn có gặp được một mĩ nhân khá thú vị, hắn còn chưa biết người ta tên họ là gì nữa, cứ nghĩ đến người ta là hắn cười tủm tỉm cả ngày cũng được. Chẹp, không biết đó là ai nữa, ai trong quân doanh cũng tò mò xem người kia là ai mà hắn ngày ngày ngồi góc uống rượu rồi cười tủm tỉm như điên thế.
Hắn không biết bao giờ mới gặp lại mĩ nhân, chỉ mong ngày gặp lại hỏi được tên người.
Vũ Thần Trương Lăng ngồi thượng vị trên toà sen lớn, sau lưng là mặt trống đồng lớn nhiều hoa văn tinh xảo, trên ghế thượng vị hai bên đều là sen vàng, trước thượng vị là bàn để đủ thứ như tấu sớ, tách trà, rồi có mấy toà sen nhỏ như lư hương bằng vàng, trước mặt là các vị quân thần đang quỳ với xung quanh là không gian trống với cánh sen cùng loài bạch phượng chạm khắc bằng vàng được trang trí hài hoà, dưới toà sen lớn mà hắn ngồi là bốn vị trí ghế cánh chuồn dành cho bốn vị quốc quân của đế quốc.
Đây chính là chính điện toà sen vàng khổng lồ ở Vũ Thần gần với Thiên Thượng giới - Cửu Trùng Thiên, được gọi là Hoàng Thánh Chính Toà.
Các vị quân thần đứng lên khi hắn phẩy tay ra lệnh, giờ là buổi trầu sáng sớm, ngày nào hắn cũng phải thượng trầu đều đã ngấy muốn đầu thai đi làm cái khác, nhưng vì con vì dân mà hắn ngày nào cũng cố gắng ngồi để nghe các quân thần nói, khác với cái dáng vẻ bình thường vui thì hưởng lạc, gặp thỏ thì ghẹo thỏ, gặp hoa thì trêu hoa, hắn ngồi thượng vị uy phong, khí thế của một thiên tử cuồn cuộn, người đứng hay đến trước mặt hắn đều không dám ngẩng mặt cao ba thước lên nhìn hắn.
Như thường lệ, hắn sẽ không cần phải lên tiếng hỏi xem ai muốn tâu gì mà kẻ muốn tâu thì phải cầm bảng ngọc đưa lên đợi hắn cho phép thì mới được tâu, có rất nhiều quân thần đưa bảng lên, nhưng người được tâu mỗi lần chỉ được một người, hắn thích chọn ai đều chỉ cần chỉ người đó là được.
Thấy Đông Quốc Thần đưa bảng lên hắn tò mò không biết ông ta muốn tâu lên hắn cái gì nên chỉ tay chọn ông ta trước.