Đông hải - Âm Hưởng quốc, nam nhân mắt xanh tóc trắng kia chính là con trai của Đông Hải vương, cũng là người mà Thanh Khâu Viên Bạch theo đuổi tên là Âm Hưởng Thành Lang, đúng lúc khi nãy lại đụng mặt Vũ Lam Trạch Chương, Vũ Lam Trạch Chương nhìn hắn có chút quen mắt mới hỏi: "Này, có phải trước hai ta từng gặp rồi không?"
Hắn nghe vậy liền hựng lại xém thì sặc nước đoạn cười nói: "Sao có thể, đây là lần đầu ta với điện hạ gặp mặt. Có thể là điện hạ từng gặp ta ở đâu đó rồi nên nhớ cũng nên."
Vũ Lam Trạch Chương nghe vậy đinh ninh chắc nịch nói: "Không thể nào, ta cũng là lần đầu gặp ngươi thôi, nhưng nhìn ngươi quen lắm, từng gặp ở đâu rồi, nhưng ta không nhớ rõ lắm."
Trạch Chương cố lục lại trong trí nhớ coi ai mà hắn gặp giống người này thì liền nhớ ra cô nương thứ hai mà hắn hẹn hò cùng rất giống tên này: "Này, ngươi không phải là ..."
Thành Lang không để hắn nói nốt mà chặn họng hắn nói: "Cũng có thể là người giống người thôi. Điện hạ không cần phải quan trọng vấn đề này như vậy."
Trạch Chương nghe vậy liền nhíu mày nói: "Ngươi với ta là lần đầu gặp sao ngươi gọi ta là "điện hạ" trơn miệng quá vậy?"
Hắn nghe vậy mới cười nói: "Mĩ nam xuất chúng như điện hạ ai mà không biết chứ? Mới đầu ta cũng ngờ ngợ nhưng nhìn người theo cạnh ngươi mới biết mình đoán đúng thân phận người rồi."
Vẫn là tên này chặn họng nhanh quá Trạch Chương không phản bác được, nhưng quả là rất giống, cứ như là tên này giả nữ trang vậy.
Nhưng chẳng quan tâm nữa vì hắn còn có việc quan trọng hơn. Hắn đến Âm Hưởng là để gặp Đông Hải vương bàn việc mà huynh trưởng giao nên không chậm trễ nữa mà hắn nói lời tạm biệt rồi đi ngay.
Thành Lang thở phào một tiếng rồi nghiêng mắt nhìn theo bóng lưng của hắn xong sau lại nhớ - Không biết tên Viên Bạch kia dạo này đi đâu rồi, sao không thấy hắn?
Hắn sau trọng thương ở núi Mãng Thần đã được Tửu Cốc cứu chỉ là đến giờ thần thức vẫn chưa hồi phục.
Mãi đến tận bây giờ hắn mới tỉnh dậy, vừa tỉnh dậy, Viên Bạch hắn đã ho lụ khụ rồi thổ huyết lần nữa. Hắn lấy một viên đan dược trong người ra rồi bỏ vào miệng mình, hít một hơi thật sâu rồi mới vận khí toàn thân.
Khí tức toả ra là hương dược liệu dẫn dụ khá nhiều loài động vật đến gần hắn.
Vận khí xong hắn thấy nơi này không an toàn, ở lâu chỉ sợ gặp thú dữ nên đã để lại tạ lễ cho Tửu Cốc rồi rời khỏi đây.
Biến về gian phòng lá tre của người kia, hắn không vững mà ngả người vào bàn uống nước, may mà tay hắn chống xuống kịp không thì làm đổ hết mấy bình quý của người kia.
Người đó nghe thấy tiếng động hắn về liền lên tiếng: "Ngươi cũng khá lắm, đến núi Mãng Thần mà vẫn còn mạng trở về. Ta còn đang tính đến chuyện đi nhặt xác của ngươi."
Hắn hạ người từ từ ngồi xuống đoạn cười hờ một tiếng nói: "Ngươi không sợ ngươi đến nhặt xác cho ta thì cũng đi luôn cùng ta à."
Hắn sau màn che nói: "Sợ gì chứ? Dù sao ta là đến nhặt xác cho ngươi, Mãng Thần cũng sẽ không có kiến nghị gì với chuyện này."
Viên Bạch chậc miệng nói: "Bạn với chả bè."
Hắn nói: "Nhặt xác cho ngươi đã là có tình nghĩa lắm rồi đấy."
Viên Bạch rút một cây quạt mà hắn treo để trưng bày trong nhà này đoạn nói: "Quạt ngươi cho ta rách rồi, ta xin thêm cái quạt nữa."
Hắn nghe vậy tức muốn hộc máu đoạn nói: "Viên Bạch ngươi là súc sinh à. Quạt đó tốt xấu gì cũng là quạt ta dày công ra làm. Ngươi nói hỏng là hỏng, vứt là vứt? Ngươi.. ngươi.. khụ khụ."
Viên Bạch cười nói: "Nhưng nó là do ta thắng được, ngươi có thích cái quạt đó đến mấy thì cũng là đồ của ta rồi, có hỏng thì cũng là đồ ta hỏng, liên quan gì đến ngươi."
Hắn tức muốn sùi bọt mép đoạn nói: "Tên Viên Bạch nhà ngươi. Ngươi làm hỏng rồi thì cũng không có cái thứ hai cho ngươi đâu. Bỏ cái quạt đó xuống."
Viên Bạch không nói lý lẽ mà cầm quạt biến mất luôn chỉ bỏ lại một câu: "Quạt vào tay ta là của ta rồi, bằng hữu dưỡng bệnh cho tốt."
Hắn sau màn che ho như muốn nổ phổi đoạn nói: "Tên chó má Viên Bạch, uổng công ta có ý tốt còn nghĩ xem mai táng ngươi thế nào cho xứng tình huynh đệ, ngươi lại làm thế với đồ của ta."
Viên Bạch hắn trở về nơi ở của mình chưa kịp nghỉ ngơi thì thấy mĩ nhân trong lòng mình ngồi ngay trước cửa.
Hắn cầm quạt đến gần Thành Lang đoạn chào hỏi: "Hoá ra mĩ nhân cũng biết nhớ đến ta mà đến tìm sao?"
Thành Lang đứng dậy nghiêng mặt lạnh lùng nói: "Ngươi không đến tìm ta, tự khắc ta đến tìm ngươi, ngươi không phải đang theo đuổi ta à? Làm cho giống theo đuổi một chút đi chứ."
Viên Bạch hắn cười ngả nghiêng nói: "A, mĩ nhân của ta mặt lạnh tanh nói ra những lời này khiến ta có chút ngỡ ngàng nha."
Mặt Thành Lang vẫn lạnh tanh không đổi sắc khi nghe hắn nói những lời này.
Viên Bạch đến gần đưa quạt lên gần miệng cười nói: "Mĩ nhân đã đến rồi thì ngồi chơi chỗ ta đôi lúc đi."
Thành Lang hơi chuyển mắt cũng dần nhớ lại về tên trước mặt này.
Nửa năm trước là yến tiệc thường niên chúc phúc cho Cửu giới vĩnh hằng hưng thịnh, hắn lại là người biểu diễn chính trong ngày hôm ấy để làm lễ chúc phúc.
Hôm ấy có rất nhiều quý tử, những gương mặt lớn của các quốc gia đến tham dự.
Sau màn trình diễn của hắn, Viên Bạch đột ngột lại đến gần chào hỏi đem theo cái mặt ranh ma của hồ ly, hắn ta lúc đó giả nữ trang nên hắn cứ nghĩ đó chỉ là một tiểu hồ ly đáng yêu mỏng manh, nào ngờ sau một thời gian tiếp xúc mới biết hắn ta là nam.
Viên Bạch hắn ta nghĩ rằng hắn không chấp nhận hắn ta là nam nhân nên đã đi tìm mối duyên khác, mối duyên đó chính là nhị điện hạ của Vũ Lam - Vũ Lam Trạch Chương, không muốn mình là kẻ bị trêu đùa nên hắn đã tìm cách phá đám, bởi vậy mà hắn ta với nhị điện hạ Vũ Lam mới yêu đương không nổi năm ngày.
Xong sau cũng chẳng thấy tên Viên Bạch này đâu nữa, hắn càng không cam lòng, muốn biết tên này thật sự có muốn theo đuổi hắn hay không nên đã giả nữ trang mà tán lại tình cũ mới tan của hắn ta.
Quả thật là hắn ta vậy mà xuất hiện trong thân phận nữ nhi đến để lôi hắn đi, chỉ thấy tội mỗi nhị điện hạ Vũ Lam quốc, vậy mà bị chen giữa sự giằng co của hai bên.
Kết thúc hồi tưởng hắn đã ở trong vòng tay của Viên Bạch từ lúc nào, hắn né tránh ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm của Viên Bạch, Viên Bạch cười nói: "Mĩ nhân đây là e thẹn rồi?"
Thành Lang nói: "Ta trước giờ chưa từng nói ngươi là nam nhân thì chúng ta không thể."
Viên Bạch bật cười lớn đoạn nói: "Vậy ngươi với ta đi làm chuyện khác.", hắn bế Thành Lang theo kiểu bế công chúa vào trong nhà tre.
Tại Vũ Thần quốc, nơi ở của tộc Thiên Mã, Thu Triểu hắn không biết đến nay đã là ngày thứ mấy kể từ khi ở cung điện của Vũ Thần Lưu Âm trở về hắn đã không ra khỏi phòng của hắn.
Người đến đưa cơm thì vẫn cứ đưa cơm, hắn ăn cơm thì vẫn ăn cơm đều nhưng gặp mặt nàng thêm một lần nữa hắn không đủ dũng khí để làm điều đó.
Nhưng giờ hắn lại thấy lo rồi, mấy ngày nay hắn không đi tìm nàng, nàng cũng không đi tìm hắn, vậy là nàng thật sự bỏ hắn rồi à? Nhưng mà tối hôm đó còn tặng quà cho hắn nữa mà, sao lại bỏ rơi hắn nữa rồi.
Hắn càng nghĩ càng muốn khóc, ăn cơm cũng không nổi nữa rồi, hắn cảm thấy bản thân mình đúng là không có mị lực nhất.
Hắn lần này muốn xem thử xem nàng không đi tìm hắn thì liệu có phải là nàng đi tìm mĩ nhân kia để chơi không. Hắn lén lút theo đuôi nàng từ sáng đến tối, cuối cùng nhận ra bản thân mình đúng là không có giá trị gì mà.
Hắn khóc ròng khi nàng sáng thì chơi với mĩ nhân phàm tục, chiều thì đi câu cá với mĩ nhân phàm tục, tối thì về ngủ, hoàn toàn không để ý đến hắn.
Hắn thở dài đi về, ra đến cửa cung thì bất thình lình có người treo ngược người hù doạ hắn, hắn sợ nên mới hét toáng lên, Vũ Thần Lưu Âm bỏ chiếc mặt nạ mẹt ra lè lưỡi với hắn đoạn nói: "Ngươi là thần tiên mà lại đi sợ những thứ này sao?"
Hắn đưa tay ôm tim thở phào nói: "Có là thần tiên thì cũng có tim gan lục phủ chứ. Nói không sợ sao được."
Nàng nhảy xuống đoạn khoanh tay nói: "Ngươi đến tìm ta sao không đến gặp ta mà lại lén lút ra về? Ngươi rốt cuộc là đang tính làm gì?"