Cửu Dung

Quyển 5 - Chương 35: Khói súng nổi cửa cung (2)




Sau khi tôi đồng ý nhận Tứ Lang làm nhi tử, tin tức Hoàng thượng băng hà đã được dán bảng, thông cáo với toàn thiên hạ một cách nhanh chóng. Cũng chính vào ngày hôm đó, tôi đến Tử Kim cung thăm Hoàng thượng. Hoàng thượng của bây giờ đã gầy không ra dạng gì, làm sao còn có nửa phần bóng dáng ngày xưa. Tôi nhìn dáng vẻ mặt bủng da chì của hắn, dường như bị tát cạn cả máu thịt vậy, bỗng nhiên nhớ đến Thẩm Hồng năm nao. Tôi nhớ lúc mình mới vào Thẩm gia, Thẩm Hồng cũng có dáng vẻ thế này, cho đến bây giờ tất cả vẫn còn rõ mồn một trước mắt, nhưng cũng đã cảnh còn người mất rồi.

“Hoàng thượng.” Tôi nhẹ nhàng gọi hắn.

Gọi cả nửa buổi, hắn mới mở to mắt, nhìn thấy tôi, đôi mắt đục ngầu đột nhiên trong trẻo hơn, hắn cố sức nắm lấy tay tôi, yếu ớt nói: “Dung Nhi, Dung Nhi, nàng... đưa trẫm... rời khỏi nơi này, rời khỏi nơi này... mưu phản... mưu hại trẫm... Dung Nhi….”.

Tôi mặc cho Hoàng thượng kêu gọi hồi lâu, đều không trả lời. Sau cùng tôi mới khe khẽ đặt tay hắn xuống, nói với Thư Vũ: “Thư Vũ cô cô, chúng ta đi”. Thư Vũ đi theo tôi đi ra bên ngoài.

Vệ Cần Thiên vẻ châm chọc, nói: “Thục phi nương nương cứ đi như vậy sao? Không nhìn Hoàng thượng thêm mấy cái nữa, nói chuyện với Hoàng thượng?”

Tôi nhắm mắt bịt tai, dẫn theo Thư Vũ đi rồi, sau lưng vang lên tiếng cười của Vệ Cần Thiên và Trương Đạo Cơ.

Trở lại Sư Cưu cung, tôi ngồi trên giường trầm tư. Thư Vũ đi đến cạnh, nhẹ giọng nói: “Nương nương, người nghĩ ra cách nào chưa?”.

Tôi cười khổ: “Tùy cơ ứng biến, chỉ có thể như vậy. Lúc trao chiếu thư truyền ngôi thì ta cưỡng ép Tứ Lang, Băng Ngưng nghĩ cách khống chế Vệ Cần Thiên và Trương Đạo Cơ. Nếu thành công dĩ nhiên là tốt, còn nếu thất bại, thôi thì cứ coi như quốc vận của Tây Tống như thế, đó cũng là chuyện không còn cách nào khác”.

Tất cả cứ quyết định như vậy.

Tang sự của Hoàng thượng được tổ chức long trọng, toàn bộ bách tính Tây Tống đều đốt giấy để tang, cử hành quốc tang cho Hoàng thượng, thương tiếc Hoàng thượng tráng niên mất sớm. Song không ai ngờ rằng, trong Tử Kim cung, Hoàng thượng vẫn đang nằm trơ trọi trên long sàng chờ người ta đến cứu.

Phát tang Hoàng thượng, trong cung hoàn toàn hỗn loạn. Tôi nhìn thấy một người trong Tử Kim cung, lòng bỗng nhiên thấy yên vui hơn nhiều. Người đó là Tạ Tứ. Tiền Tam có trung thành như cũ với Hoàng thượng hay không, tôi không thể nào đoán được, có điều xem xét đủ loại dấu vết thì là như vậy. Về phần Tạ Tứ, hắn trung thành với Hoàng thượng, thường ngày đích xác là tôi có nhìn thấy. Nhưng điều khiến tôi cảm thấy kỳ quái chính là, bên trong đồ tang của hắn là y phục màu tím sẫm vân hoa. Tôi khẽ cau mày, trong lòng đã nghĩ ra điều gì đó.

Trương Đạo Cơ và Vệ Cần Thiên quỷ kế đa đoan, ban đầu đã nói ngày đăng cơ của Tứ Lang là ngày Mười lăm, bọn chúng phòng đêm dài lắm mộng, đột nhiên lâm thời thay đổi chủ ý, công bố thánh chỉ nói đất nước không thể một ngày không có vua, Tứ Lang lên ngôi ngay ngày mai - Mười hai.

Người của Tây Tống cũng biết Hoàng thượng không có con, hiện giờ lại đột nhiên lòi ra một Tứ Lang, đương nhiên là thảo luận ào ào, đại thần trong triều lại càng không thể thật lòng tin phục. Hai lão tặc kia chiêu cáo ra ngoài nói rằng Tứ Lang là đứa bé do tôi và Hoàng thượng sinh ra khi Hoàng thượng gặp tôi ở Duy huyện trong đợt ngài vi phục xuất tuần năm xưa. Hiện trong hậu cung, tôi là người tôn quý nhất, nếu Tứ Lang là nhi tử của tôi, cho dù người khác có muốn ngăn cản cũng không thể. Mặc dù đại thần trong triều có nhiều người không hề tín phục, nhưng lại e ngại chính miệng tôi công nhận thì cũng không còn cách nào. Lúc này, thiên hạ bắt đầu lưu truyền lời đồn tôi và Trương Đạo Cơ, Vệ Cần Thiên hợp mưu hòng cướp ngôi.

Lời đồn xôn xao, cho dù Trương Đạo Cơ, Vệ Cần Thiên tiếp tục nắm quyền cách mấy đi nữa, cũng khó mà bịt miệng được người trong thiên hạ. Tin này truyền tới chỗ tôi, thật ra trong lòng tôi lại hết sức vui mừng. Lời đồn như thế lưu truyền càng nhiều, hai tên Vệ Cần Thiên Trương Đạo Cơ sẽ càng cho rằng tôi không có đường lui, buộc lòng phải hợp tác với bọn chúng, sự cảnh giác đối với tôi sẽ lơi lỏng được vài phần. Đây là điều tôi cầu còn không được.

Ngày Mười hai, khắp cõi thiên hạ mịt mù âm u, mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, có khí thế của cơn giông bể trước lúc mưa nguồn. Mấy ngày trước đây, Tứ Lang vốn túc trực bên linh cữu Hoàng thượng, hiện giờ cửa chính của Tử Kim cung đã buông rèm, tạm dừng tang sự, thượng thư bộ Lễ tấu thỉnh tân hoàng lên ngôi. Dựa theo phép tắc, tân hoàng trước tiên phải đến Chính Đức điện thăng tọa, chờ đại thần trong triều hành lễ. Lễ xong, tân hoàng đến Văn Hoa cung trung tọa. Chờ tiếng chuông ở Ngọ Môn vang lên, tôi sẽ giao lại chiếu thư lên ngôi và ngọc tỷ truyền quốc vào tay người, lúc này âm nhạc cất lên. Sau đó văn võ bá quan sẽ hành đại lễ ba quỳ chín dập đầu, đồng thời thượng tôn tôi làm Hoàng thái hậu, như vậy mới xem như lễ đăng cơ hoàn thành.

Trương Đạo Cơ và Vệ Cần Thiên đa mưu túc trí, vì phòng đêm dài lắm mộng nên lại không chịu tiến hành theo lễ pháp. Bọn chúng lấy lý do hiện giờ đúng lúc quốc tang, không nên rình rang phung phí, hầu như hủy bỏ toàn bộ các đại lễ, chỉ để lại hai lễ triều thần lễ bái và trao chiếu thư. Tôi và Băng Ngưng, Minh Nguyệt Hân Nhi, Thư Vũ bàn bạc cũng sẽ động thủ vào đúng thời điểm trao chiếu thư.

Dưới sự thu xếp của hai lão tặc, tất cả đều được tiến hành ngăn nắp gọn gàng. Trong số triều thần, ngoại trừ tả hữu thừa tướng Tần Lan Đình và Thôi Văn Kiệt, người khác đều đến cả. Có một vài người ra sức nịnh bợ hai kẻ Trương, Vệ. Cũng có một vài người trong lòng không phục, nhưng lại giận mà chẳng dám nói ra.

Cuối cùng đã đến lễ trao chiếu thư, trong lòng tôi rất căng thẳng, dù sao giờ này khắc này, sinh tử tồn vong của Tây Tống đều trong tay tôi. Mặc dù là vậy, trên mặt tôi lại không hề biểu lộ cảm xúc. Tôi khẽ mỉm cười, vừa làm như lơ đễnh liếc mắt nhìn Băng Ngưng một cái. Lúc này, Băng Ngưng đang đứng bên cạnh Vệ Cần Thiên, khuôn mặt lão không toát ra chút sợ hãi nào, trong lòng tôi giờ mới yên tâm hơn.

Thái giám dâng bức chiếu thư bày trên chiếc khay có khắc hoa văn bằng gỗ ngô đồng, tôi lấy về mình, cười đưa cho Tứ Lang. Lúc này, tôi đã quyết định, chờ đến khi Tứ Lang đón chiếu thư, tôi sẽ lập tức rút con dao găm từ trong tay áo ra, cưỡng ép nó. Dù sao, nó cũng chỉ là một đứa bé mới năm sáu tuổi, không thể nào nghĩ được nhiều đến vậy.

Gần như là đồng thời, có thái giám vội vàng chạy vào, bẩm báo: “Viên đại tướng quân đã về rồi”.

Trong lòng tôi chấn động, Viên Chấn Đông đã trở về? Nhất thời tôi lại không biết phải làm thế nào mới tốt.

Lúc này, lễ đăng cơ đang tiến hành, tất cả mọi người đều nghe tôi ra chỉ thị. Tôi hơi trầm tư, rồi ngay tức thì nói: “Mau mời Viên đại tướng quân lên điện!”.

“Vâng.” Thái giám nọ đáp lời, vừa toan ra ngoài, Vệ Cần Thiên đã cao giọng hô: “Không thể!”.

“Sao lại không thể?” Tôi có phần không vui, tuy rằng đã dư đoán được trước Vệ Cần Thiên và Trương Đạo Cơ nhất định sẽ nói lời ngăn cản.

“Nương nương...” Vệ Cần Thiên tiến lên từng bước, nói: “Khởi bẩm nương nương, mặc dù Viên đại tướng quân là trọng thần của triều đình, nhưng hiện giờ không được triều đình tuyên triệu lại dám lén lút trở về kinh thành, đây là không tuân phép nước. Thử nghĩ một đại thần mang tội trên người, sao có thể lên điện tham dự buổi lễ đăng cơ của Tân hoàng chứ?”.

Những lời Vệ Cần Thiên nói đều là già mồm át lẽ phải, tôi rất không cho là đúng, bảo: “Lời ấy của Vệ đại nhân sai rồi. Viên đại tướng quân vì nước trấn thủ biên cương, trung thành tận tụy với triều đình, từng lập nhiều chiến công hiển hách. Hiện giờ, Hoàng thượng chẳng may băng hà, Tướng quân vội quay về chịu tang, cũng là lẽ thường tình của con người. Sao lại bị gọi là ‘mang tội trên người’?”.

Vệ Cần Thiên bị lời nói của tôi vặn lại, nhất thời cứng họng, mặc dù như vậy, lão vẫn khăng khăng: “Thục phi nương nương, tóm lại là hôm nay Viên đại tướng quân tuyệt đối không thể bước vào Văn Hoa điện này một bước! Nếu vẫn muốn tiến vào, thì đừng trách vi thần diệt kẻ nịnh hót vì quốc gia”. Những lời Vệ Cần Thiên nói âm hiểm ngang ngược, không có một chút nhượng bộ nào.

“Ha ha ha... Ta không ngại xa xôi ngàn dặm đến đây chúc mừng Tân hoàng đăng cơ, Vệ thủ phú đang nói đến nịnh thần nào thế?” Vệ Cần Thiên vừa mới dứt lời, chợt nghe tiếng cười vang lên, theo lời nói, Viên Chấn Đông đã bước vào.

Vệ Cần Thiên và Trương Đạo Cơ cảnh giác ngay tức khắc, tôi nhìn thấy tay phải của Trương Đạo Cơ luôn một mực giấu trong ống tay áo của tay trái. Tôi nghĩ trong tay áo gã có lẽ đang giấu một vật gì đó, nếu như thấy Viên Chấn Đông có bất cứ hành động khinh suất nào, sẽ lập tức ném vật làm tin, bao vây diệt trừ Viên Chấn Đông. Tôi thấy Viên Chấn Đông một mình bước vào, trong lòng không khỏi có phần sốt ruột. Nhưng trên mặt lại vẫn không mảy may biểu lộ.

Vệ Cần Thiên cảnh giác nói: “Viên đại tướng quân tự ý rời cương vị, ngàn dặm xa xôi về kinh thành, là vì muốn chúc mừng Tân hoàng?”.

Viên Chấn Đông cười dài: “Đương nhiên rồi. Ta nghe nói tìm được hòn ngọc rớt biển sâu của Thục phi nương nương và Hoàng thượng, trong lòng vui sướng không sao tả xiết. Vệ thủ phú nên biết, Thục phi nương nương chính là nghĩa muội của bản tướng. Nhi tử của Thục phi nương nương đăng cơ, chẳng phải bản tướng liền trở thành hoàng thân quốc thích sao?”.

Tôi đã sớm nghĩ tới, sau khi Hải Đông Thanh gặp Viên Chấn Đông, Viên Chấn Đông sẽ để y giúp sức bên cạnh. Hiện giờ nghe hắn nói vậy, lại không thấy bên cạnh hắn dẫn theo Hải Đông Thanh, trong lòng không kìm được có chút nghi ngờ: Hay là Viên Chấn Đông thật sự dự tính nương nhờ Vệ Cần Thiên và Trương Đạo Cơ, trợ giúp cho đám loạn thần tặc tử này?

Nếu Hải Đông Thanh đã gặp được Viên Chấn Đông, Viên Chấn Đông nên hiểu, tôi không thật lòng phò trợ kẻ mà bọn Trương Đạo Cơ giúp đỡ đăng cơ. Huống chi, Viên Chấn Đông cũng nên biết rằng, tôi ở Thẩm gia mấy năm, tuy gặp gỡ Tiết vương gia rất sớm, nhưng tôi và Tiết vương gia lại rất trong sạch. Về phần Hoàng thượng, khi đó tôi vốn chưa từng nhìn thấy, lấy đâu ra hòn ngọc rớt biển sâu chứ? Coi như tôi đã nhìn thấu Viên Chấn Đông, trong lòng hắn, bất kể ai quan trọng, quan trọng nhất vẫn là bản thân hắn. Hiện giờ gặp phải chuyện thế này, hắn lâm thời phản bội, đi nương nhờ loạn thần tặc tử, cũng không phải là chuyện quá mức không thể.

Nghĩ đến đây, tôi cầm lòng không đặng, lạnh lùng liếc mắt nhìn Viên Chấn Đông. Lại thoáng thấy hắn đang nhìn mình. Ánh mắt hắn bình tĩnh, vẻ mặt an tường, hoàn toàn không trông ra dáng vẻ đã-xảy-ra-chuyện-gì, lại càng không giống dáng vẻ trong-lòng-đã-lập-mưu gì đó. Tôi không khỏi càng thêm thất vọng. Trước kia Hoàng thượng coi trọng Viên Chấn Đông có thừa, đại khái cũng không nghĩ rằng đến ngày hôm nay, Viên Chấn Đông sẽ đối đãi với triều đình như vậy. Hay hoặc giả Viên Chấn Đông không biết tôi bị ép buộc, liền thuận theo ý của tôi, đồng ý cho Tứ Lang đăng cơ? Nghĩ thế hình như cũng không đúng, rõ ràng là trước khi Hải Đông Thanh đi, Băng Ngưng đều đã chuyển lời rõ ràng những chuyện này.

Trong lòng tôi lại có trăm ngàn suy nghĩ, song trên mặt thì bình đạm như nước. Băng Ngưng có phần gấp gáp, không ngừng xoa xoa tay. Tôi liếc mắt nhìn cô bé một cái, ý bảo cô bé xem tình hình phát triển thế nào, đừng hành động liều lĩnh. Nếu Tạ Tứ đã là người của hai lão tặc, Viên Chấn Đông lại gia nhập với bọn chúng, kế hoạch của tôi hôm nay phần nhiều sẽ thất bại. Băng Ngưng bệnh nặng mới khỏi chỉ sợ không phải là đối thủ của bọn chúng. Đồng thời, Hải Đông Thanh chưa hề đi theo cùng Viên Chấn Đông, trong lòng Băng Ngưng chỉ e cũng đang hết sức lo lắng cho an nguy của Hải Đông Thanh.

Rất dễ nhận thấy, Vệ Cần Thiên và Trương Đạo Cơ tương đối thỏa mãn với câu trả lời của Viên Chấn Đông. Vệ Cần Thiên vuốt râu cười, nói: “Viên đại tướng quân, đó gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Đại tướng quân quả nhiên là tài trí hơn người. Một khi đã vậy, xin mời Viên đại tướng quân cùng với lão phu chiêm ngưỡng Tân hoàng thượng đăng cơ đi”.

Viên đại tướng quân cười mà không đáp, đứng bên cạnh Vệ Cần Thiên. Vệ Cần Thiên nói với tôi: “Xin mời Thục phi nương nương trao chiếu thư lên ngôi cho Tân hoàng”.