Cứ trì hoãn như vậy cho đến ngày hôm sau, kỳ hạn ba ngày Vệ Cần Thiên cho tôi đã đến. Lúc sẩm tối, Trương Đạo Cơ và Vệ Cần Thiên song song đi vào Sư Cưu cung của tôi.
Tôi ngồi trên ghế cao trong chính đường, lạnh lùng nói: “Vệ đại nhân chẳng lẽ không biết quy tắc đại thần của triều đình không thể tùy ý xuất nhập hậu cung sao?”.
Vệ Cần Thiên lúc ấy cũng có chút giận, lão cố kìm nén lửa giận trong lòng, không nói tiếng nào. Trương Đạo Cơ lại cười hì hì: “Thục phi nương nương, chuyện ngày hôm đó ta và nương nương bàn bạc, hiện giờ kỳ hạn đã đến, chẳng hay ý người thế nào?”.
Tôi cười nhạo nói: “Trương đại nhân hỏi như vậy còn tôn trọng bản cung một chút. Chuyện cho đến hôm nay, chẳng lẽ bản cung còn chỗ linh động để lựa chọn sao?”.
Trương Đạo Cơ nghe vậy mừng hớn hở, sắc mặt Vệ Cần Thiên cũng ngay lập tức chuyển sang vẻ nguôi giận. Trương Đạo Cơ nói; “Nếu nương nương đã ưng thuận, vậy tất cả cứ làm theo lời chúng ta. Ta lập tức sai người đi thảo chiếu thư truyền ngôi, chiêu cáo thiên hạ việc Tứ Lang đăng cơ”.
Tôi nói: “Có phải Trương đại nhân cũng muốn nói cho người trong thiên hạ biết việc Hoàng thượng băng hà luôn không, để bảo người trong thiên hạ cử hành quốc tang cho Hoàng thượng?”.
“Đương nhiên là thế rồi.” Trương Đạo Cơ nói: “Lẽ nào nương nương không đồng ý? Ta không ngại nói cho nương nương biết một chuyện, cái chết của Tiết vương gia chính là do một tay Hoàng thượng trù tính ổn thỏa. Với sự thông minh tài trí của Thục phi nương nương, đáng ra không thể không nghĩ tới điều này, cũng không cần ta phải lắm lời. Chẳng lẽ nương nương không muốn xả cơn giận này giúp Tiết vương gia?”.
Chuyện này tôi đã biết từ trước. Tôi không tỏ rõ đúng sai, chỉ nói: “Ta đã đồng ý với điều kiện của Vệ đại nhân và Trương đại nhân, ta cũng có điều kiện cần đưa ra”.
Vệ Cần Thiên lại có phần hờn giận, bực dọc nói: “Thục phi nương nương, điều kiện của người cũng nhiều quá đấy”.
Tôi cười nhạt một tiếng, nổi giận không nói một lời. Trương Đạo Cơ sợ hãi, phòng tôi lật lọng, lại lên tiếng hỏi: “Nương nương có điều kiện gì, cứ nói ra đừng ngại”.
Tôi nói: “Thứ nhất, đó là Tú Cát và Băng Ngưng. Hai vị đại nhân phải tức tốc đưa bọn họ đến Sư Cưu cung của ta. Nếu không thể nhìn bọn họ bình yên đến đây, vậy ta sẽ không nhận Tứ Lang làm con. Không biết hai vị đại nhân nghĩ sao?”.
Vệ Cần Thiên vừa mới muốn bùng nổ cơn giận, Trương Đạo Cơ lại kéo kéo vạt áo của lão, nói: “Được, theo ý nương nương là được. Thục phi nương nương còn có điều kiện thứ hai sao?”.
“Đương nhiên có.” Tôi bình tĩnh nói: “Thứ hai, ta muốn Hoàng thượng còn sống”.
“Không thể được!” Vệ Cần Thiên đập bàn bật dậy.
“Vì sao không thể được?” Tôi hỏi.
Sắc mặt Vệ Cần Thiên có phần không tốt lành gì: “Chỉ sợ Thục phi nương nương đã biết rõ còn cố hỏi thôi. Nếu Hoàng thượng còn sống, vì sao Tứ Lang lại phải đăng cơ?”.
Tôi làm như không nghe thấy lời Vệ Cần Thiên, cũng thản nhiên hỏi: “Thân thể của Hoàng thượng, hiện giờ vẫn mạnh giỏi chứ?”.
Trương Đạo Cơ cười nói: “Thục phi nương nương lại muốn nghe nói thật sao? Hoàng thượng hiện giờ đã hấp hối, bất cứ lúc nào cũng có thể băng hà”
“Được” Tôi thay đổi sắc mặt, nói: “Chỉ cần các ngài đồng ý giữ mạng Hoàng thượng lại, để cho hắn cứ sống dở chết dở như vậy, tận mắt nhìn thấy quốc gia của hắn bị tiêu diệt thế nào, tận mắt nhìn thấy triều đình bị lật đổ thế nào, ta sẽ đồng ý nhận Tứ Lang làm nhi, để nó danh chính ngôn thuận đăng cơ. Đến lúc đó đại thần của triều đình ắt hẳn không còn lời nào khác”.
Vệ Cần Thiên và Trương Đạo Cơ đều không ngờ rằng tôi sẽ nói thế, cả hai sững sờ một lát, hỏi: “Những lời đó của Thục phi nương nương là có ý gì?”.
Tôi cười khẩy: “Mới vừa rồi chính các ngài cũng nói, Tiết vương gia do Hoàng thượng hại chết. Giao tình giữa Tiết vương gia và bản cung, chắc hẳn chư vị cũng rõ. Mặt khác, ta và Hoàng thượng còn có một món nợ máu phải tính. Chẳng hay hai vị có biết, bản cung từng có một đứa con, đã chết như thế nào”.
Trương Đạo Cơ và Vệ Cần Thiên đưa mắt nhìn nhau, đương nhiên bọn chúng biết đứa con duy nhất của tôi còn chưa ra đời đã bị Hoàng thượng phá mất. Bên ngoài nghe đồn đủ thứ về tôi và Tiết vương gia, người trong thiên hạ chắc rằng chẳng ai là không biết. Tôi và Tiết vương gia, đích thật là từng có tình cảm với nhau, hơn nữa đối với tôi, đến chết y vẫn không thay lòng. Nhưng từ sau khi tôi gả vào cung, chúng tôi lại đều tuân thủ lễ nghi phép tắc, chưa từng vượt quá nửa phần. Việc này, chúng tôi biết, người bên ngoài không biết, Trương Đạo Cơ và Vệ Cần Thiên tất nhiên cũng không biết.
Trong mắt người đời, có đôi khi nữ nhân xử trí rất theo cảm tính, đó là tự nhiên. Ví như tôi đây, nói là muốn báo thù cho Tiết vương gia, hai kẻ kia liền tin. Bọn chúng cùng nhìn nhau, nhẹ nhàng gật gật đầu, Trương Đạo Cơ nói: “Được rồi, cứ y theo lời Thục Phi nương nương đi, Hoàng thượng đã trúng phải một loại độc của tại hạ, khắp thiên hạ chỉ có tại hạ có thuốc giải trong tay. Nương nương muốn giữ lại tính mạng của Hoàng thượng, để hắn tận mắt nhìn thấy đất nước diệt vong, vậy tại hạ cũng không nương tay, tiếp tục để Hoàng thượng dùng loại thuốc độc này. Ý của Thục phi nương nương thế nào?”.
Lời Trương Đạo Cơ nói mang theo ý thăm dò, tôi đành phải không đổi sắc mặt, nói: “Như vậy rất tốt”.
Sau khi đã bàn bạc thỏa đáng, mọi chuyện cứ quyết định như vậy.
Vệ Cần Thiên và Trương Đạo Cơ đi chưa được bao lâu, Băng Ngưng và Tú Cát đã được Tiểu Lạc Tử dẫn đến. Băng Ngưng vẫn bệnh tật đến hôn mê bất tỉnh. Thư Vũ dặn dò Hàm Hàm mời thái y đến hỏi thuốc cho Băng Ngưng, Minh Nguyệt Hân Nhi bèn chạy đến làm bạn với Băng Ngưng. Trong phòng ngủ chỉ còn lại Thư Vũ, Tú Cát và tôi.
Tú Cát lại không tỏ ra lạ lẫm gì, mở to mắt nhìn tôi hồi lâu, không ngờ còn nhoẻn miệng cười. Từ sau khi tin tức Tiết vương gia qua đời truyền đến từ nơi biên ải ngàn dặm, trong lòng tôi luôn phiền muộn. Đến bây giờ, hôm nay nhìn thấy Tú Cát tươi cười, trong lòng mới cảm thấy những lo toan ban đầu bị cuốn đi hơn phân nửa.
Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tú Cát, nhẹ nhàng nói: “Tú Cát, con đã bị ấm ức rồi”.
Tú Cát chớp mắt nhìn tôi một lúc, lại nói: “Con không ấm ức, cô cô đừng khóc”. Tôi chỉ cảm thấy tâm khảm xót xa, trước mắt tôi hoa lên, tựa như nhìn thấy Tiết vương gia đứng trước mặt, phất tay áo lau nước mắt còn vương bên khóe mắt cho tôi, khẽ nói: “Dung Nhi, nàng đừng khóc”. Ấy vậy mà tinh thần ngẩn ngơ chốc lát như vậy, đợi đến khi tỉnh táo lại, mới phát hiện trước mặt chỉ có một bé con bé nhỏ.
Tôi vỗ nhẹ đầu Tú Cát, nhẹ nhàng nói: “Tú Cát, sau này con ở với cô cô, được không?”.
Tú Cát cúi đầu suy nghĩ một lát, nói: “Con quyết định vẫn ở cùng với mẹ con. Cô cô, con thường xuyên đến thăm cô cô là được rồi. Cô cô cũng có thể đến thăm con. Được không?”.
Nỗi lòng tôi vừa mới lắng trong lập tức lại có phần rối bời. Nếu con của tôi còn sống thì còn lớn hơn Tú Cát. Con trai tôi, tôi từng đã chọn xong tên cho nó rồi, tên là Tuần Nhi, song nó còn chưa ra đời đã chết dưới tay chính phụ thân mình. Nghĩ đến đây, hận ý của tôi với Hoàng thượng lại không kìm được mà dậy sóng mãnh liệt.
Tôi dịu dàng mỉm cười, gọi Diệp Phiên Phiên và Minh Nguyệt Hương đến, dặn hai bé dẫn Tú Cát đi ăn gì đó rồi đi chơi.
Đợi đến khi mấy bé con đi rồi, Thư Vũ nói: “Nương nương đã quyết định rồi sao?”.
Cô ở bên cạnh tôi đã nhiều năm, sao lại không biết suy nghĩ trong lòng tôi. Tôi lên tiếng: “Ta đã quyết định rồi, sau này Tiết Tú Cát chính là Tiết Tuần của vương triều Tây Tống, là nhi tử của ta. Tây Tống nợ Tiết vương gia quá nhiều, Hoàng thượng cũng nợ Tiết vương gia quá nhiều, đến bây giờ cũng nên trả lại rồi”. Lúc nói những lời này, trong mắt tôi hiện lên một tia tăm tối, chắc hẳn đã làm Thư Vũ hoảng sợ, cô lập tức cụp mắt nhìn xuống.
Tôi lại nghĩ đến Tú Cát hiện giờ đã là Tuần Nhi, khóe miệng không nhịn được thoáng lướt nụ cười: “Đứa bé này còn chưa đến ba tuổi, quả thật là hiểu chuyện hiếm thấy, mai sau nhất định sẽ là một vị quân vương rất tài ba”.