Chương 9: Tăng cường cao áp.
Nhàn hạ nằn ngả người vào chiếc ghế bành, Lam thành chủ chậm rãi lật từng trang sách.
Công việc đầy đầu, chất thành đống, đống, đống. Lam thành chủ liếc qua một cái rồi mặc kệ nó luôn.
Sống mà không hưởng thụ hơi phí. Sinh ra là con một trong một gia đình đơn truyền, gia sản to lớn, Lam thành chủ, Lam Tâm Bảo chính là một trong những kẻ đầu thai giỏi nhất tại cái mảnh đất Cựu Địa này. Tiếc rằng hắn chẳng có cơ hội chở trành một gã công tử bột hay hung thần quậy phá gì cả. Bởi vì cha hắn là một kẻ bị sợ hãi chứng. Lo rằng sau này con mình sẽ trở thành phế vật, người cũng là dùng hết mọi cách rèn luyện. Quá trình trưởng thành của Lam thành chủ ngoài nước mắt ra chính là mồ hôi và máu. Kết quả không giống lắm với suy nghĩ của lão thành chủ. Nói thành công hay thất bại đều thấy sai. Đến tận nay, vị lão thành chủ này vẫn không ngừng nghỉ làm sự. Không làm sự chính là đang trên đường làm sự với con trai mình. Không có hai mẹ con lão phu nhân cùng phu nhân thành chủ đứng ra cản có lẽ vị thành chủ này đã trốn đi từ lâu.
Khác với cha mình luôn lo sợ bị cả thế giới hại mình, Lam thành chủ lại sống rất phỡn. Thích thì làm, mệt thì nghỉ, chán thì nghỉ, lười thì cũng nghỉ nốt. Tuy rằng khá tùy tính, được cái khi bắt tay vào công việc người lại làm nó rất chú tâm, không những thế hiệu xuất còn rất cao.
Lo lắng cho con trai mình sẽ bị lừa, bị hại. Nhưng khi con trai thực sự chú tâm làm việc, lão thành chủ cũng không thể tìm ra bất kỳ lỗi lầm nào để bắt bẻ.
Lão quản gia bước vào đến phòng, quen thuộc với tác phong lười nhác của thành chủ, lão cũng không nói gì thêm. Sơ lược các công việc. Việc lớn không có, thực ra là có nhưng chẳng việc nào hiện tại có thể bắt đầu giải quyết. Việc nhỏ, lặt vặt nhiều cũng chỉ có bấy nhiêu, dù sao nhỏ quá cũng không thể bẩm lên thành chủ, chứ không người còn cần bọn hắn làm gì. Việc quản thế nào, quản bao sâu là một điểm quan trọng để đánh giá một người lãnh đạo có tài hay không. Trong lĩnh vực này vì lười ngược lại Lam thành chủ lại chơi đến đăng phong tạo cực.
Nói xong thấy thành chủ không có ý kiến gì vừa mới bước chân định đi ra lại chần chờ một hồi. Lão quản gia ghé vào tai thành chủ thì thầm.
“Như thế sao mà được, hừ Ân Nguyệt viện trưởng làm thế thật không nói lý lẽ. Thiên tài thì không được phép bị ăn đòn chắc. Chỉ cho phép thiên tài bón hành kẻ khác không cho kẻ khác đánh trả nào có đạo lý như vậy.”
Giọng thì hùng hổ, nhưng trên mặt Lam thành chủ chẳng có chút phẫn nộ nào. Ý cười treo đầy mặt, cười trên nỗi đau của kẻ khác lúc nào cũng thật sảng khoái.
“Nhưng mà ngài…”
Bối rối thật chứ, lão quản gia không biết là thành chủ nhà mình quên hay cố tình tự tách mình ra khỏi giống loài thiên tài ấy.
“Ta cái gì mà ta, ta nói có gì sai sao? Dù sao ta cũng không phải thiên tài, ta chính là nệm tiền đi lên. Bọn hắn cũng không thể đ·ánh c·hết ta. Không ngại cũng c·hết không được sợ gì mà không nói chứ. Hừ hừ!”
Hết nói nổi, thôi thì ngài nói sao chính là như vậy đi. Nhưng là ngài có vẻ quên đi một truyện khác rồi.
“Nhưng mà phu nhân…”
Ánh mắt sắc bén cắt qua cổ lão quản gia.
“Không được chuyền ra ngoài.”
Vừa nói Lam thành chủ vừa làm mắt hung dữ, lấy tay làm động tác cắt qua cổ.
Bỏ qua nháo trò một màn Lam thành chủ tâm tình hẵng còn tốt. Gấp lại quyển sách đang đọc, Lam thành chủ đắc ý đi ra ngoài.
….
Chạy, chạy, chạy, trong đầu Ân Khuyết hiện giờ chỉ có một ý niệm phải chạy thật nhanh và nhanh hơn nữa.
Đằng sau một đầu khổng lồ lang đang cắn chặt sau đuôi gã. Con chó lớn phải cao đến gần hai mét chiều dài bốn mét có hơn. Bộ hàm mở rộng như đang mời gọi Ân Khuyết tự mình lăn vào trong đó, bộ nha sắc nhọn xếp thẳng lên tựa như những lưới dao xếp thành hàng chờ đợi xé sác con mồi.
Ân Khuyết chẳng biết vì sao lại ra nông nỗi như thế này. Vốn định rằng chơi xong một vố lớn liền trốn, cùng lắm hắn chạy qua học viện khác đi học. Ai ngờ đâu vừa đi ra cửa đã bị chó dữ dí.
Không khí học thuật của Cựu Địa phải gọi là phi thường tốt. Cạnh tranh có, giấu nghề cũng có được cái đều phải chơi quân tử nên không làm ra ba cái trò mèo cào. Cũng bất đắc dĩ, cả vùng đất này nói thẳng ra đều đang còn nằm trong thời gian c·hiến t·ranh, không đoàn kết đã sớn bị diệt từ lâu. Học viện nói chung quy lại cũng chỉ là nơi giáo dục cùng học tập không thể nào nắm lấy vũ lực cao nhất. Trong lịch sử không phải không có viện trưởng chơi trò âm hiểm nhưng một khi bị lộ ra ngoài liền là tai họa. Đô đốc không nói đến trăm phần trăn, nhưng trăm người thì có đến chín mươi chín người nóng tính là thường tình cũng là thường thức. Huyết tẩy học viện không phải chưa từng có, mà còn không chỉ một vị đô đốc làm qua.
Trong c·hiến t·ranh mọi bài học đều phải trả giá bằng xương máu, dần dần tiêu chí lựa chọn viện trưởng của các học viện đều có thiên hướng trung dung nhiều hơn là tham vọng.
Tính lựa chọn cao mà tính cạnh tranh cũng cao tạo ra những lớp kế cận gần đây ngày một chất lượng hơn.
Cánh cửa ngày một cao, tính cạnh tranh liền có cũng nhờ đó mà mức độ học sinh nâng lên. Chất lượng tăng số lượng tăng lại tăng lên bậc cửa. Một vòng bế hoàn quay tròn tịnh tiến.
Đối với tiềm năng xuất sắc các học viện đều chơi tung lưới rộng khắp. Có thư là mời tung khắp đại lục chính là luật chơi cơ bản. Đến rước, phúc lợi, phô diễn tiềm lực ..v.v.. ngày càng nhiều trò được đẻ ra.
Không chỉ năm học viện lớn, các học viện nhỏ và vừa cũng không ngừng tung lưới, bắt được hay không chưa chắc. Nhưng vớ được một em chính là kiếm lời máu.
Ân Khuyết cũng nhận được không ít thư mời, mọi cái khác cậu đều bỏ qua, liếc mắt nhìn một cái cũng lười nhìn. Nhưng trong đó bốn học viện lớn thì lại là cách nói khác, ngoài ra còn có một học viện tầm trung tại đông bắc khá độc đáo.
Có ý nghĩ nhưng cũng chỉ là trường hợp vạn bất đắc dĩ, lựa chọn hàng đầu đương nhiên vẫn là Lam Thiên học viện yêu dấu.
Ân Khuyết hận c·hết lão giáo sư rồi, sao có thể để chó dữ chạy lung tung như thế cơ chứ. Lão giáo sư, lão giáo sư, một đống lão giáo sư không làm truyện tử thế, toàn nhàn nhã đi gây chuyện khắp học viện.
Ân Khuyết chẳng biết từ bao giờ trong học viện xuất hiện cái đội ngũ đâm bị thóc chọc bị gạo này nữa. Mặt thì che, tên thì giấu, thế này là ác nhân chứ giáo sư cái gì. Giận lắm mà trốn không được. Dường như đã thành xu hướng, trường nào cũng có mấy lão giáo sư. Ít thì một hai người, to như ngũ đại học viện thì chơi cho thành đàn. Toàn mặc đồ sao cho già nhất có thế, ốm yếu, ho hem nhưng vũ lực nha, treo lên đánh người chính là việc thuật tay. Ân Khuyết còn nghe nói ở phía tây nam viện trưởng Trần còn tự mình tham gia vào. Không nói cũng biết một viện trưởng đứng đầu chơi lên có bao nhiêu đáng sợ. Nghĩ đến đây Ân Khuyết liền gạch ngay học viện này ra khỏi danh sách dù là dự phòng một hai ba bốn đều không được.
Mà sao hắn lại biết là chó của lão giáo sư? Còn phải nói, bị dí nhiều lần rồi chứ sao. Nói theo cách của lão giáo sư đó chính là phúc lợi của cậu, ha ha phúc lợi nha.
Nhưng mọi lần đều không to, chạy không nhanh thế này. Đặc biệt không nhìn ghê như thế, mấy con trước nhìn còn khá ổn, tất nhiên b·ị b·ắt thì vẫn ăn đòn đến tan tác nhưng không có nguy hiểm tính mạng như lần này.
Nhìn con chó này không phải dạng điên vừa. Nhìn như nó mới hút khí từ phòng hóa chất nào đi ra vậy. Toàn bộ người xanh lè mắt đỏ ửng to như muốn lòi ra khỏi hốc mắt, lông chỗ thì không có chỗ thì cắm thẳng lên nhìn như lông nhím. Miệng không ngừng táp về phía trước, nước bọt vung tung tóe.
…
Nhìn đến Ân Khuyết bị rượt đến bạt mạng. Trông như sắp không chống đỡ nổi nữa, Lam thành chủ liền ngủi lòng thương sót. Giọng nghẹn ngào thành chủ lên tiếng.
“Thật tội nghiệp cậu bé, bị lũ ác bá dày vò quá đáng. Lão Lam thả bảo bảo của ta ra sử lý con chó đó đi.”
Nói xong thành chủ còn thuận thế thở dài một cái.
“Một hai ba bốn năm, thả hết hay một con thôi thưa thành chủ.”
“Thứ bảy con rắn màu lục ấy.”
Thoáng lau mồ hôi, lão quản gia một mặt đồng tình nhìn xuống Ân Khuyết. Sau đó vung ra một cái túi, bên trong chui ra một con rắn lớn màu lam cả người chơn nhẵn không lẫn một tia khác màu. Trên trán có một viên đá cùng màu, hai con mắt cũng màu xanh nốt. Nếu không tính đến kích thước cũng có thể coi như khả ái. Nhưng mà nếu tính cả kích thước nó lại là câu chuyện khác.
Chưa biết Ân Khuyết sợ không sợ như A cẩu sợ a.
Vừa nhìn thấy số bảy, A cẩu liền hiện nguyên hình. Nào có có chó dữ nào, bùm một phát như n·ổ b·om khói ác lang biến thành corgi. Rơi xuống đất, chân ngắn đi không chỉ một tí mà là cả dải ngân hà thu lại thành con rạch cạn nước. Ân Khuyết trố mắt, số bảy trố mắt, A cẩu không trố mắt. Chân ngắn lại nhưng tốc độ lại đề cao, một chớp mắt đã gần đến Ân Khuyết. Sực tỉnh Ân Khuyết cũng cong mông lên mà chạy hồng hộc. Số bảy chẳng hiểu kiểu gì nhưng nhận lệnh rồi thì cứ đuổi theo thôi.
…
Đến tối dù đã chơi cả ngày, số bảy vẫn chưa thấy chán. Chỉ là từ trò đuổi bắt giờ chuyển thành chơi trốn tìm. Số bảy nhàn nhã bò đi kiếm. Bên kia, Ân Khuyết và A Cẩu liền không vui như thế. Hai đứa nhóc đang ôm lấy nhau run lập cập trong một góc tối.
Đang cao hứng xem kịch thì lão quản gia đi đến ghé vào tai Lam thành chủ nói điều gì đó. Hai mắt chớp chớp rồi lóe sáng, Lam thành chủ quay qua nói nhỏ vào tai lão quản gia rồi tiếp tục xem kịch.
…
Một bên khác Ân Nguyệt viện trưởng cũng nhàn nhã đọc sách, vừa đọc vừa nhấm nháp một tách trà nằm ngả lưng ra ghế đu mà xem kịch.
…
“Chắc ở đây không.”
“Không chắc.”
“...”
“Mặc kệ đúng hay không đi qua thì biết.”
Nói rồi hai bóng người phi tốc chạy nhanh về ngoại vi phía bắc.