Chương 10: Ba chàng lính ngự lâm
Đang thong thả đi chơi, số bảy nhận được chuyền âm từ chủ nhân. Xác định có thêm hai người ‘bạn’ tới chơi cùng số bảy vui mừng rung đuôi liên tục.
Quay người nhanh chóng bò đi kiếm các ‘bạn’ của mình. Đêm đã tối nhưng cũng ảnh hưởng gì lắm đến khản năng của số bảy. Đặc biệt mỗi cách một khoảng thời gian, viên ngọc màu lam trên trán của số bảy lại phát ra một loại ánh sáng màu xanh lục, lan ra thành vòng tròn dò xét phạm vi xung quanh. Không xa lắm nhưng cũng khá là rộng. Cả thân rắn dài khoảng một hai lăm đến hai bảy mét, lấy tâm là viên ngọc thạch sóng xanh lục chỉ phát ra xa hơn đuôi rắn một vài mét, bán kính vào độ ba mươi mét. Vì số bảy vẫn đang trong thời kỳ phi tốc phát triển mọi số liệu đều biến đổi theo từng ngày nên cũng không có số liệu cụ thể, ngoài ra sức mạnh của con rắn vị thành niên này cũng bị ảnh hưởng ít nhiều bởi tâm tình vì thế việc lấy được số liệu chính xác hầu như là không thể nào.
Ban sáng, chỉ chạy được một hồi A Cẩu và Ân Khuyết liền nhận ra chạy không thoát. Tự mình chạy cả hai đều khó có khản năng chơi lại ngài rắn đằng sau, cả hai đành phải gác lại thù oán mà cùng nhau chạy trốn.
A Cẩu là một linh thú hệ thổ, nó là cẩu nhưng những sinh vật từng tiếp xúc với nó đều đồng lòng cho rằng con chó này chính là một đầu bại hoại khuyển. Trung thành, can đảm, thành thật những tính từ đẹp đẽ để chỉ một chú cún A Cẩu đều không có. Ngược lại để miêu tả A Cẩu những người quen biết và cả các linh thú khác đều sẽ dùng những từ như là lười nhác, ỷ thế h·iếp người, ỷ mạnh h·iếp yếu, nhát gan, giảo hoạt…
Như để phụ trợ cho tính cách của A Cẩu kỹ năng đầu tiên A Cẩu học được chính là ẩn nấp. Nhờ nó mà A Cẩu cùng với Ân Khuyết mới có thể trốn khỏi số bảy.
Nhưng khi sóng xanh lục mà quét phải liền bị lộ. Không phải do sóng xanh lục quá mạnh mà do thuật ẩn nấp ủa A Cẩu quá phế. Như đã nói trước đó A Cẩu là một con chó lười biến, luyện được đến mức độ này cũng là do gây sự quá nhiều bị dí mà ra, muốn thuật ẩn nấp cao hơn liền nằm mơ tiếp đi. Dù nằm mơ thật A Cẩu cũng nằm mơ vậy thì huề vốn.
Mỗi lần như vậy Ân Khuyết lại bế lên A Cẩu bạt mạng mà chạy. Nói đến cũng là thiên phú, độ bền không dám so nhưng riêng về bứt tốc mấy trăm mét Ân Khuyết vẫn có tự tin bỏ đằng sau hai gã cực cảnh kia dù chỉ có một chút cũng là.
Ân Khuyết nghĩ đến hai người, hai người cũng đang nghĩ về cậu ta. Không chỉ nghĩ thôi hai người còn đang trên đường đi kiếm cậu.
Dù cho có tốc độ nhanh nhưng không cản được có người không phân biệt được phương hướng.
Lúc đầu hai người tự mình phi tốc chạy, qua một vòng Lý Nguyên Từ phải kè kè đi cạnh Trần Anh Khang không sợ tên này lại lộn vào cái xó nào khác.
…
“Sân huấn luyện tổng hợp số một, là chỗ này sao?”
“Có lẽ đi, nếu Lam Thiên không có hai sân huấn luyện tổng hợp số một thì chính là nó rồi.”
Trần Anh Khang quay quay tấm bản đồ trên tay mà nói. Cũng là, Lý Nguyên Từ gật đầu đang định bước thì khựng lại hỏi thêm.
“Mà sao lão giáo sư lại chỉ cho chúng ta biết vị trí của Ân Khuyết nhỉ.”
“Chịu, thù hằn gì chăng.” vừa nói hai người vừa bước vô sân.
Nói là sân thực chất lại là một khu vực cực rộng, không chỉ có sân bằng còn có đồi núi, sông suối, rất nhiều chướng ngại vật bị ném vào khu vực này, trong đó còn có cả một con phố giả.
Nhìn đến vô hạn đen thui trong tầm mắt Lý Nguyên Từ bất giác cảm thấy nản, nhất là có cái tên này đi cùng.
Vừa thấy Trần Anh Khang tính cất bước đi cậu liền lên tiếng chặn lại.
“Này, này làm gì đấy?”
“Đi kiếm người chứ làm gì! Ông trái tôi phải.”
Vừa nói Trần Anh Khang vừa dùng tay chỉ hai hướng. Vỗ trán cái bốp, Lý Nguyên Từ đành nói.
“Ân Khuyết, nghe quen không.”
“Quen” não Trần Anh Khang chưa kịp chạy chỉ nói một chữ rồi câm luôn. Được hồi như ngờ ngợ ra điều gì đó Trần Anh Khang mới hỏi lại.
“Người thân Ân Nguyệt viện trưởng?”
“Ừ, em trai, nghe bác làm ở quầy căng tin nói vậy.”
Hết cách hai người đành cùng nhau tiến lên. Trên đại lục họ Ân đã hiếm còn là ở Lam Thiên vậy mà cả hai giờ mới để ý. Cũng khó trách, mấy ngày nay không phải đang đánh nhau thì chính là đang nằm dưỡng thương hai người cũng liền không có nhiều thời gian nghĩ ngợi lung tung.
Ân gia vốn đã nổi tiếng với võ hồn tốc độ, hầu hết đều rất khó chơi. Có câu duy khoái bất phá, Ân gia chưa đến mức bá đạo như vậy nhưng nhờ có nó mà không ít lần người họ này chơi đến lật cái bàn. Tiêu biểu nhất chính là thành viên kiệt xuất nhất đương thời cũng là viện trưởng học viện Lam Thiên, Ân Nguyệt viện trưởng. Nàng từng một lần ở đấu chiến cảnh, một mình xa luân chiến bốn kẻ địch có cùng cấp độ và tiêu diệt cả bốn.
Tuy rằng mạnh hơn Ân Khuyết nhưng để bắt được không phải là dễ. Hai người chặn hai đầu cảm giác ngon ăn hơn hẳn.
Trùng hợp khi Lý Nguyên Từ cùng Trần Anh Khang tiến vào cũng là lúc viên ngọc thạch trên trán số bảy phát sáng và còn trùng hợp hơn nữa là Ân Khuyết và A Cẩu nằm trong phạm vi đó, tiếp theo còn trùng hợp hơn là Ân Khuyết lại lựa chọn phương hướng chạy về phía Lý Nguyên Từ cùng Trần Anh Khang. Rất nhiều trùng hợp đến độ không giống trùng hợp cho lắm mà giống như có người sắp đặt hơn.
Nhìn thấy phía trước có hai người còn đang ngờ ngợ đến khi chạy lại gần nhận ra là ai Ân Khuyết vui mừng không tự chủ mà tăng thêm tốc độ.
Lý Nguyên Từ cùng Trần Anh Khang nhìn thấy Ân Khuyết ôm chó chạy lại thì cười khẩy, tính gộp cả chó và chủ vào chơi một thể. Nhưng khi nhìn thấy thứ gì đang đuổi theo hai người liền quả quyết quay đầu chạy.
…
Một tiếng sau, số bảy vẫn nhàn nhã đi chơi. Còn những người ‘bạn’ còn lại đang chen chúc nhau trong một góc hẹp.
Cả ba thở hồng hộc, A Cẩu nằm rạp trên đất hai chân trước làm thành vái lạy hình để trước người.
Nhìn thấy cảnh này Lý Nguyên Từ cùng Trần Anh Khang liền muốn cười ra thành tiến may có Ân Khuyết cản lại.
“Nghi thức sử dụng ẩn nấp thuật của A Cẩu đấy, đừng lớn tiếng thuật này cách âm cũng không phải loại tốt.”
“A Cẩu?” Lý Nguyên Từ hơi ngạc nhiên mà hỏi. Ân Khuyết chỉ ngay vào vòng trên cổ A Cẩu, nơi đó có một ít văn tự khắc tên nhỏ bé.
“Chuyện gì đây?” không quan tâm con cún kia tên gì Trần Anh Khang quan tâm hơn tình hình hiện tại.
Nghĩ lại mà đắng cái lồng mề, Ân Khuyết nhỏ giọng bắt đầu than vãn cả quá trình.
Nghe được hai câu Lý Nguyên Từ liền nghe không vào dứt khoát ngắt lời.
“ Nói trọng điểm.”
Ân Khuyết cũng biết giờ không phải lúc đành kể lại tình tiết chính.
Qua một hồi suy nghĩ Trần Anh Khang liền bác bỏ lý thuyết đây là một sự kiện ngẫu nhiên, quãng thời gian quá dài rồi nếu là linh thú uống lộn thuốc hay sinh vật lạ xâm nhập đáng ra đều nên đã có người đến giải quyết. Nhưng cả chặng đường đi đến đây hai người đều chẳng thấy có động tĩnh gì lớn.
Ngoài ra Trần Anh Khang cũng cảm thấy số bảy quen mắt, kích thước không giống cũng không biết đến viên đá trên trán nhưng thêm vào lý do thời gian cùng tốc độ phát triển của linh thú thì cả hai hình ảnh liền trùng hợp vào làm một.
Qua một loạt suy nghĩ Trần Anh Khang rút ra được một kết luận.
“ đánh không c·hết.”
Ân Khuyết câm lặng, cái quỷ gì.
Ngược lại Lý Nguyên Từ ngay lập tức hưng phấn đi lên. Lặp lại một lần.
“Đánh không c·hết.”
“Ừ.”
“Ngon.”
“Cái quỷ gì!” không nén được Ân Khuyết thốt ra lời trong suy nghĩ.
Hai người nở nụ cười ác ma hướng đến Ân Khuyết đồng thanh nói lớn.
“ Đánh không c·hết tức là hướng chỗ c·hết mà đánh.”
Ân Khuyết sợ ngây người, sau đó liền nở nụ cười đắng chát. Nghĩ nghĩ hắn cũng đành đứng lên. Thở dài một cái biết trốn không thoát, bây giờ ôm A Cẩu chạy vẫn còn kịp nhưng giây phút này Ân Khuyết không còn muốn làm như thế. Hắn lựa chọn một lựa chọn ăn vào khá đau. Nhìn lại A Cẩu vẫn còn chăm chú thực hiện công việc của mình Ân Khuyết phì cười. Nụ cười này cậu nhịn đến thật khó chịu. Tung cước đá một phát vào mông A Cẩu, A Cẩu bay v·út thành hình vòng cung mà bay mất.
Ba người bước ra khỏi chỗ trốn. Vừa hay cả ba đứng ở cuối con phố giả còn số bảy vừa bò vào đầu bên kia.
Bẻ, bẻ các khớp. Bỗng Lý Nguyên Từ hú lên một tiếng sói chu, rồi lao thẳng lên, thấy thế Ân Khuyết cũng hú lớn xông vào.
Trần Anh Khang đảo mắt một vòng hú nhỏ một cái rồi cũng lao lên.
Tiếng hú chưa dứt liền thấy ba bóng người dùng tốc độ còn nhanh hơn ban đầu bay ngược ra ngoài.
Cuối cùng cũng tìm được các ‘bạn’ chơi số bảy chưa kịp vui mừng liền thấy mọi người lao tới. Nghĩ đến hay là những người này biết chơi, vừa thua trò trốn tìm liền muốn chơi vật lộn. Số bảy cũng không ngại chơi cũng bọn họ.
Mỗi người một quật lại tiếp một quật.
Quả thật như Trần Anh Khang, đúng là đánh không c·hết nhưng đau là thật đau.
Một trận loạn đả, không kết cấu gì ngoài tiếng bình bịch cả ba bị ném xuống đất ra thì chỉ có tiếng hú hét không ngừng.
Ngồi trên cao nhìn xuống mà Lam thành chủ không nhịn được cười nghiên ngả, không ngừng vỗ đùi rồi lại ôm bụng.
Cười một hồi Lam thành chủ ngừng lại, trong ánh mắt đã đổi thành một ánh nhìn khác. Không còn là vui đùa hay vui vẻ, trong đó có một phần hiền từ cùng một chút buồn, một chút gọi là hối tiếc.
“Tuổi trẻ thật tốt.” nói rồi người nâng lên chén rượu hơi mỉm cười rồi uống cạn.
Trong bóng tối Ân Nguyệt viện trưởng cũng nâng lên chén rượu, nàng không nói gì chỉ uống cạn một ly. Sau đó nàng nằm ngửa người ra ghế, nhìn lên ánh trăng trên cao, nghe tiếng hú hét chói tai của người thiếu niên. Nàng nở một nụ cười xinh đẹp, cầm lên chai rượu cứ thế mà tu ừng ực.
Lão Lam không nói gì thêm, nở nụ cười hiền lành rồi chậm rãi đi xa để lại thành chủ một mình. Vì ông biết một gã nam nhân không cần thổ lộ đôi lúc chỉ cần một đoạt thời gian của riêng bản thân mình mà thôi.