Cửu Châu Đại Lục

Cửu Châu Đại Lục - Chương 49: Đẫm máu





Cậu cứ nghĩ mưu kế thành công nhưng không nghĩ đến tên Tiến Minh này nhiều lần cản trở. Có đôi khi chênh lệch về thực lực quá nhiều thì mọi mưu kế cũng chỉ là rác rưởi.


Một Luồn gió cát cuốn đến xoáy mạnh chỗ bọn người phe Liễu Hà vừa lấp trống. Cơn lốc xoáy mạnh đến cây cờ nhưng bị một bức tường băng do Liễu Hà dựng lên ngăn cản. Linh Đan hút hết đám cát vào bụng nói:“ Là Ai?”


Cô cùng mọi người chú ý đến một người đang đứng, mặt hắn chảy nhiều máu nhưng dáng đứng oai phong. Hắn ta là một trong những người ẩn cư bên Đại Trí, tất cả nhiều người phe Liễu Hà bao vây tên đó cùng giơ vũ khí nhắm đến thanh niên dùng cát này chuẩn bị ra tay.


Linh Đan nói:“ Thì ra là Lệnh Hồ Xung sư đệ, không nghĩ đến đệ đã hạ gục một người cực mạnh bên ta rồi đấy, ta nghĩ đệ nên đứng im thì may ra đến cuối giờ còn sống sót, còn có chút thứ hạn. chứ chết đi bị trừ nhiều điểm thì không tốt đâu”


Quang Dư bay đứng một chỗ cao gần đó nói:“ Gì thế này, ta đang chuẩn bị thể hiện thì hắn giành trước rồi”


Lệnh Hồ Xung nói:“ những thứ hạng cao nhưng mà đứng sau người khác thì có ý nghĩa gì chứ! Với ta nghĩ Linh Đan sư tỷ không giết được ta đâu!”


Bỗng từ đâu Tấn Đạt búng tay, một sợi thép cực mỏng cắt đứt đầu Lệnh Hồ Xung khiến mấy người bao vây há hốc mồm. Mới đây hắn còn khoát lát mà giờ chết dễ vậy sao?


Cái đầu rớt xuống đất biến thành cát, Tấn Đạt bước tới nói:“ này này tên kia, ta hứng thú với ngươi đấy, có muốn chiến một trận không?”


Người của Lệnh Hồ Xung tan biến thành cát, Một người ở một nơi khác tướng rất giống Lệnh Hồ Xung nói:“ Nếu giết ngươi mà ta được hạng nhất thì ngươi không còn đứng ở đây đâu!”


Thì ra người mà lúc nãy mọi người chú ý chỉ là một cái phân thân bằng cát của Hồ Xung. Liệu cái người nói chuyện này là chân thân hay là phân thân thì không ai rõ. Tấn Đạt nói tiếp:“ ta rất muốn đấu với ngươi đấy, năng lực của ngươi khá thú vị, ta gen tị đấy haaaa"


Hồ Xung:“ Ta chẳng hứng thú chiến với thằng nào cả!”


Tấn Đạt:“ Vậy là ngươi phớt lờ ta chứ gì?”




Hồ Xung vẫn lạnh lùng đáp:“ có lẽ thế”


Gương mặt Tấn Đạt tối xầm lại, có lẽ hắn ta đang tức giận, không khí im ắng lạ thường. Tấn Đạt vung một đạp phóng tới. Hồ Xung lấy tay dùng một cái móc sắt vươn ra đỡ cú đạp của Tấn Đạt.


Túy Tửu nhìn thấy thế nói:“ Mình chẳng hiểu cái quái gì cả, tuy nhiên nó lại có lợi cho mình.”


Cậu phóng đi đánh bay khá nhiều tên cản đường.


Tửu hét lên:“ Đừng có cản đường ta”


Cậu tung liên hoàng cửu kiếm chân kinh đánh bay hàng chục người dạt ra hai phía. Cậu nhanh chóng vút qua khe hở, thời gian sắp hết nên bây giờ không có thời gian mà mưu với kế gì nữa, chỉ có chiens mà thôi.


“Đứng lại tên kia hãy qua xác của ta” một tên trong nhóm ẩn cư phe Liễu Hà xông ra.


Tửu vung toái thần chưởng nhưng hắn bỗng biến mất rồi xuất hiện trên không trung


“ Bước Nhảy Bộc Phá”


Đôi bàn chân của hắn bỗng nổ một cú mạnh tạo thành một lực đẩy cực mạnh khiến hắn phóng cực nhanh xuống Tửu.


“ Bàn Tay Sắt”



Bàn tay của hắn bỗng biến thành sắt thép sắt bén lao xuống, trong sát na Tửu vận nhất kê chi bộ thoát được một đấm của hắn. Cú đấm của hắn lao xuống đất làm đất nứt ra nhiều khe rãnh sụp lún xuống quanh hắn một mét.


Tửu vội nhặt một cây kiếm của vài tên đệ tử bị loại đánh rơi bay vào


“ Nhất Kích Tất Sát”


Tên ẩn Cư:“ Cơ Thể Sắt”


choengggggg


cây kiếm của Tửu dừng lại trên người hắn, gió của kiếm làm áo hắn tung bay nhưng xem ra không có vẻ gì tên này bị thương hay gì cả. Bỗng nhiên tên ẩn cư nhăn nhó khuôn mặt phun ra một ngụm máu ngã xuống.


Thì ra luồn kiếm khí của Tửu thấm vào da tên này xuyên thẳng vào lục phủ ngũ tạng tàn phá tan nát trong cơ thể hắn. khiến hắn trọng thương mà chết.


Vô Tình bước tới, nhưng Liễu Hà cản lại nói:“ để ta”


Liễu Hà chấp hai tay chéo trước ngực phóng ta một ám khí bằng băng cực nhanh phóng đến gim vào tay Tửu.


“ AAAAA”


Tửu bị trúng chiêu, mũi tên xuyên qua cánh tay và sức mạnh của nó làm cậu té văng về phía sau. Liễu Hà đi đến rút cây băng ra khỏi tay Tửu. Tửu đau đớn thét lên:“ Đau quá AAAAA”



Liễu Hà nói:“ Ta rất thích sự can đảm và quyết tâm của đệ, nhưng đây là cuộc chiến ta buộc phải loại đệ thôi”


Vừa nói Liễu Hà càng nâng cây băng lên chuẩn bị đâm mạnh xuống giất chết Tửu.


Quang Dư từ trên cao phóng nhanh xuống tung một đá gãy cây băng, cú đá đạp mạnh vào eo của Liễu Hà, khiến Liễu Hà văng xa va chạm cực mạnh vào lớp đất cứng.


Tửu cầm tay bị thương thở hổn hển nhìn quang Dư nói:“ Cám ơn đã cứu tôi!"


Quang Dư cười nói:“ Đừng bận tâm, ta phải cám ơn cậu mới đúng. Ta đã rình rập lâu lắm rồi, nhờ cậu gây chú ý nên ta mới có cơ hội đánh lén tuyệt hảo này, cú đá đó ta đã dùng hết tất cả tiên lực cùng với thêm hai lá bùa chú gia tăng sức mạnh. Kia kìa, hắn ta bị loại văng ra kết giới rồi. tuy nhiên ta bây giờ phải nghỉ một thời gian để khôi phục tiên khí, trong thời gian đó ta khôi phục ta không có tác dụng gì nhiều đâu.”


Nói rồi Liễu Hà phóng ra đi. Liễu Hà bị loại khiến tinh thần phe Đại Trí cực kỳ hưng phấn. Linh Đan nhăn nhó nói:“ sư huynh bất cẩn quá rồi”


Một chỗ khác, một vụ nổ mạnh xảy ra. Đại Trí cả cơ thể đầy máu me nói:“ cuối cùng cũng loại hết đám ẩn cư, tuy nhiên chúng cũng khiến ta trọng thương.”


Đại Trí từng bước đi hướng đến cây cờ. Lúc này mọi người cũng chú ý và chăm chú quan sát. những người bị loại bây giờ quan khán cũng phấn khích hò reo cổ vũ, tuy nhiên bên trong kết giới mọi người không hay biết gì về bên ngoài cả.


Đại Trí nắm chặc nấm đấm lại giơ một tay lên trời:“ Mọi Người Cướp Cờ”


dù bây giờ chỉ còn vài chục người nhưng bên Đại Trí cùng giơ vũ khí lên hò reo xông lên.