Cửu Châu Đại Lục

Cửu Châu Đại Lục - Chương 48: Tỉ Thí sắp hạ màn





Chỉ còn một tiếng nữa mặt trời sẽ lặng, bây giờ phe Liễu Hà cũng tung hết thực lực ra, một người la to:


“ Mọi người, chỉ cần phòng thủ thêm một tiếng nữa chúng ta sẽ chiến thắng.”


bốn mươi người từ đầu trận đến giờ đứng xem phe Liễu Hà bây giờ đã xuất hiện (không tính Liễu Hà, Linh Đan và Vô Tình họ là ba người trấn giữ cờ cuối cùng).


Đại Trí và tám người chia ra tấn công. Cường Cường, Yến Phụng, Phan Vũ, Tấn Đạt bị bốn người Đỗ Bình cầm chân. Quang Dư và ba người khác cùng Đại Trí giao tranh với bốn mươi người ẩn cư phe Liễu Hà.


Đại Trí vừa xuất hiện đã vung một chém chết một tên cực mạnh ẩn cư. Cú chém cực mạnh khiến cho mặt đất bổ làm đôi. Đất đai rung chuyển chấn động dữ dội, tất cả băng tan nát khiến nước cuộn trào.


Sở Khanh trốn một góc khuất cùng Lông mày rậm run sợ nói:“ thì ra đây là sức mạnh của người mạnh nhất!”


Đại Trí vung một đấm vào tên tiếp theo, không khí nứt ra ngay bụng tên đó khiến hắn banh xác. luồn xung kích dữ dội lang đi, đệ tử yếu hai phe bị đẩy văng vào kết giới. giờ đây những người chưa bị loại đều khá maanhj trên sân còn chỉ mấy trăm người, tuy nhiên vẫn còn lác đát vài người yếu ở xa nên thoát kiếp nạn.


Tửu bị đẩy văng vào kết giới, Tuy không sao nhưng khoản cách giữa cậu và cây cờ lại xa thêm. Cậu đứng lên tìm cách chạy đến.


Đại Trí vung một chém xuống đất, một luồn vết nứt và nổ lang thẳng đến cây cờ. Ba người Linh Đan nhíu mày.


Ầm......


Bụi bay mù mịt, toàn trường nín lặng chờ xem bụi tan hết.


“ đã trúng chưa?”


“ Liệu có sao không?”




ai cũng tự hỏi nhiều câu khác nhau, khi bụi tan hết chỗ cây cờ vẫn nguyên si mọi người khán đài thảo luận:


“ nó vẫn không sao, cái gì làm nó chệch hướng vậy?”


“ Nhìn kìa cả ba người Liễu Hà cùng ra tay làm nó chệch hướng!”


Đại Trí đứng nhìn đợi chuẩn bị vận khí tiếp theo.


“ Khốn kiếp không ngờ chúng đỡ được tiệc chiêu của sư huynh” phe Đại Trí tự nói.


Lúc này một người trong nhóm ẩn thực lực phe Đại Trí bức ra nói:


“ mọi người hãy tập hợp chuẩn bị cướp cờ, Sư huynh sẽ dùng toàn lực đấu với hơn bốn mươi mấy cao thủ phe địch, chúng ta chỉ có duy nhất cơ hội này thôi. Tiến Lên”


“OA...... Lên “


Phe Đại Trí xông lên tất cả, Vô Tình từ nhóm ba ngườivận tiên thuật làm phép.


Cậu dùng thuật cực mạnh làm máu của nhóm người họ sôi trào muốn thoát ra ngoài cơ thể. Ai tiên lực không đủ đều bị mất hết máu mà chết.


“ Nhóc Con” Đại Trí hét to vung ra một đấm toàn lực khiến chấn động mạnh hai mươi mấy người ẩn cư bên Liễu Hà tan nát văng khỏi kết giới. Các phản đòn của họ thì làm Đại Trí hơi rắc rối một chút nhưng vẫn chưa ảnh hưởng đến đại cục.


Đại Trí nói: “ Ta xin lỗi chiêu đó làm ta sắp cạn tiên lực, mọi người tiến lên ta sẽ cầm chân bọn chúng”



Véo.....


một bóng người phóng nhanh đứng trước mặt nhóm Liễu Hà. Tất cả phân tán nhờ đó người nàyđã thuận lợi đến cực gần cây cờ, chỉ còn chặn cuối là bọn Linh Đan canh giữ.


Vô Tình nói:“ ngươi khá đấy là người đầu tiên đến được đây!”


Linh Đan:“ không nghĩ sư đệ và tỷ phải đấu với nhau như thế này. Đệ làm ta kinh ngạc đấy!”


Bóng người này chính là Túy Tửu.


Túy Tửu:“ Xin Lỗi nhưng đệ buộc phải lọt top tám, đây là cơ hội mỏng manh để giúp sư phụ đột phá. Tuổi thọ ông ấy sắp hết rồi”


Cậu tung một sút lên một mảnh băng bay đến ba người. Liễu Hà đóng băng nó đẩy ngược văng lại Tửu. Cậu hét lên vung tay đã bao bọc lớp tơ sẵn ra một đấm vào tảng băng đang bay đến. cú đấm va chạm khiến mảnh băng tan nát, Bỗng từ đâu Tiến Minh bay đến tung một sút sáng lấp lánh màu vàng vào mặt Tửu làm cậu bay thẳng xuống lớp băng bên dưới, chuôi lọt xuống nước, sống chết không rõ.


Bùm...


một lát sau, Từ dưới nước bay lên một vật hình trụ. Khi nhìn kỹ thì ta sẽ thấy nó giống như kén tằm,Cái kén rách toạt ra Tửu bên trong bướcra.


“ May mà ta nhanh trí dùng tơ quấn lại thành cái kén bao bọc nếu không là tiêu rồi” Tửu nói.


Cậu nhìn lên thì thấy Vô Tình tung một tay lên trời, vô số máu huyết từ người cậu phóng ra ( máu ở đâu mà nhiều dữ), từ trên trời rơi xuống máu huyết như mưa, nó rơi tới đâu chỗ đó phát nổ tới đó thật là kỳ quái. ai xui xẻo lắm thì mới bị dính máu đó, máu đó sẽ xâm nhập vào cơ thể họ và rút sạch máu người bị hại khiến họ teo tóp mà chết rất khổ sở.


Linh Đan nói to: “ kế hoach tiến triển rất tốt, mọi người hãy giữ vững mặt trời sắp lặn rồi”



Tửu vận toàn sức lực dùng cửu kiếm chân kinh chém tan nhiều mảnh băng vỡ ra. dùng toái thần chưởng chưởng tung vô số mảnh vỡ vào ba người Liễu Hà-Linh Đan-Vô Tình. Các mảnh vỡ bay đến vô số nhưng neus ai tinh mắt có thể thấy cách ba người nửa mét các mảnh băng này sẽ tự vỡ không lay động đến một cái chân lông của ba người.


Sở Khanh trố mắt nói: “ không thể tin được cái tên bẩn thỉu đó lại một mình đánh lại ba người Liễu Hà! hà hà hay lắm, ta đã từng giao thủ với hắn, hắn cũng bình thường thôi, nếu như ta hạ được hắn chẳng phải ta sẽ nổi tiếng sao. “


Lông mày rậm:“ Hắn ta thật ngu ngốc, ba người sẽ giết hắn mất”


Túy Tửu:“ Trọ Bảy”


Cậu phóng thật nhanh xuyên qua ba người đến cây cờ. Tiến Minh Ở nhìn qua nói:“ Dương đông kích tây sao? giỏi mưu kế”


Thì ra Tửu giả vờ như muốn liều mạng với bọn Liễu Hà nhưng thật ra để họ phân tâm sau đó phóng đến cây cờ.


Đang chạy gần đến thì một tia sáng màu vàng lóe lên, Tiến Minh chặn đường Tửu tung ra một sút ngay má cậu nói: “ Ngươi còn chậm lắm”


Tửu văng đi rớt xuống lớp băng, chấn động mạnh.


Sở Khanh ở xa nói:“ Hả, hắn đã chết rồi sao?”


Lông mày rậm:“ tôi đã bảo mà”


Lúc này mấy chục người đã khóa lại kẻ hở lúc nãy Tửu khai thác. Khi Bụi tan đi người ta thấy một Túy Tửu người đầy máu me, Lớp kén tơ quanh người cũng tan nát, có lẽ cậu đã kịp dụng kén bảo vệ cơ thể nhưng bây giờ nó cũng đã hư hại nhiều.


Tửu ho kịch liệt phun ra một ngụm máu, cậu không duy chuyển cơ thể được, Tửu mắng “ Khốn Kiếp”