Chương 15: Mở Tiệc
Rất hai canh giờ qua đi Diệp Tu cảnh giới lại lần nữa đột phá bước vào tam trọng sơ kỳ
Trong cơ thể ẩn gen thứ ba cũng dần hiện ra
Linh khí liên tục dồn vào mở ra ẩn gen
Oanh
Diệp Tu ẩn gen không chút khó khăn thành công mở
Thực lực lại lần nữa tăng nhanh, thân thể cũng được rèn luyện mạnh gấp 6 lần tam trọng giả bình thường
Tổng hợp lực chiến không chút nào thua kém ngũ trọng (Thiên thư đánh giá)
Hồng hoang mãnh thú Diệp Tu khát máu hiện lên
Gần trăm tên tàn binh con sống run rẩy
Một quyền kim cương bá long quấn quanh oanh ra
Ầm
Cả đám không chút phản kháng nổ tung tại chỗ
Chiến đấu kết thúc
Hoàng Mình vảy nước thông báo “Đại Hoàng đại thắng”
“Đại thắng” Cả bọn đám thì vừa nhai thịt vừa hô đám thì vừa múa bụng vừa hô không hề giả trân tẹo nào
Hoàng Minh cười cười tiến lên vỗ vai Diệp Tu “Ngươi làm tốt lắm ngồi xuống ăn thịt đi”
Thế là cả đám rảnh rỗi tập thể ngồi trên chiến trường dã ngoại tấm nắng
Trung niên phụ tá Thủy Thanh rảnh rỗi vận lực bú sữa thi truyển thủy hệ pháp thuật tạo hồ bơi
Chưa được một mét nước ngồi thở hồng hộc như thằng y·ếu s·inh l·ý
Không ngờ mấy thằng ông nội khác cũng hùa theo phun nước tập thể
Nữa giờ bú sữa khí lực mấy ngàn tên thủy hệ vảy nước hồ bơi xong
Một đám tráng hán thay quần chíp con beo vung nước đùa nghịch
Diệp Tu nhìn cay cả mắt
Cơ Tĩnh trên tường thành nhịn không được lập tức lui xuống
Một mặt hậm mực ghét bỏ
Đại Hoàng 11 tên ngu ngốc chụm đầu nói “Hội anh em chúng ta đã đến lúc ra sân”
Mười một tên phiên bản siêu cấp jaian cất tiếng ca trời phú
Chưa được hai câu mười một tên b·ị đ·ánh túi bụi quăng đi
Cả đám lại vui vẻ tiệc tùng nấu nước linh đình
Đã vậy thanh niên Đại Hắc não tàn bày thêm trò mới
Cả bọn cùng nhau dàn hàng trước thành địch từng tên bước lên thể hiện giọng ca
Ai hát mà cho Cơ TĨnh bước ra mắng một tiếng thì thắng
Tội nghiệp cả thành trì xuyên đêm mất ngủ nghe giọng hát t·ra t·ấn
Cơ Tĩnh ngồi trong phủ quát lớn “A...A...A!Lão phu muốn bỏ thành”
“Không được đại nhân xin bình tĩnh lại” Phó chỉ huy liên tục an ủi
Cơ Tĩnh cuối cùng cũng bình tĩnh “Ngươi nhanh nghĩ cách dừng bọn này lại cho ta”
Suy nghĩ hồi lâu phó chỉ huy chấp tay nói ra diệu kế “Hạ thần chỉ có một cách là chia tài sản bịch miệng bọn chúng thôi”
“Vậy là làm thế nào” Cơ Tĩnh còn chưa hiểu hỏi
Phó chỉ huy giảng một hồi lâu cho hắn
Cơ Tĩnh thần sắc đau lòng ra lệnh “Được ngươi nhanh chuẩn bị ngận lượng theo ta ra đàm phán”
“Hạ thần tuân lệnh”
Rất nhanh nữa canh giờ tám phần ngân lượng tích súc chất đầy rương
Cơ Tĩnh không nói hai lời mũ giáp đầy đủ tiến ra
Cả hai nhanh chóng đi lên tường thành
Cả đám lính đang nhậu nhẹc thay phiên t·ra t·ấn thấy người lập tức reo hò dữ dội
Chụm lại tung hô mấy tên đang gân cổ hát rống
Cơ Tĩnh tức đỏ mặt nhưng vẫn nén xuống đi ra đàm phán
Hắn không nhiều lời bưng ra rương ngân lượng đầy ấp trước mặt Hoàng Minh nói thẳng
“Ta tám thành tích súc cho ngươi ngươi rút quân được không”
Cả bọn hậm hực “Ngươi nghĩ bọn ta là gì chút tiền này đòi đuổi hả”
Cơ Tinh vừa mở rương lập tức cả bọn mắt sáng rực
Một bộ chính chắn không muốn mặt nói “Ngươi đã có lòng bọn ta đành chấp nhận vậy”
Không nhiều lời ôm đồ quay lưng liền đi không đợi Hoàng Minh lên tiếng
Hoàng Mình lắc đầu cười mắng “Cái bọn này thật vô lại làm mất hết mặt mũi ta”
Cả đám cười khì khì “Tất cả đều học ngài”
Hoàng Minh cắn răng “Các ngươi nhớ đòn hả”
“Hahaha” Mọi người cười òa lên
Mọi người vui vẻ vác đề đem về
Diệp Tu ngồi dậy đi tới thì thầm với Cơ Tĩnh “Lần sau mang binh nhiều chút ta chơi chưa đã hahaha”
Cơ Tĩnh giận tím mặt nhưng chỉ dám ủy khúc cười trừ gật đầu
Mẹ nó đúng là vừa mất tiền vừa mất mặt hắn muốn chửi thật to
Diệp Tu cười to “Được rồi! Không đùa ngươi nữa”
Hắn một bộ thân thiết vỗ vai nhưng tên này làm gì làm chuyện vô nghĩa như vậy
Hắn thật ra thấy trong gốc áo Cơ Tĩnh có công pháp nên lợi dụng đụng chạm hôi của
Cơ Tinh không biết trở về thành
Diệp Tu một bộ gắng gượng nín cười cùng lũ tiểu đệ trở về
Cơ Tĩnh vừa về phòng thay đồ liền phát hiện bí tịch mất
“Con mẹ ngươi Diệp Tu ngươi tiểu tiên nhân khốn nạn” Cơ Tĩnh tức hội máu gầm giận
Diệp Tu nhanh trở về phòng cùng thập đại tiểu đệ
“Các ngươi muốn theo ta lăng lộn phải không”
“Phải”
“Vậy được nhưng có một điều kiện rất hà khắt các ngươi đồng ý thì ở lại không thì ta không ép”
Bọn tiểu đệ chum đầu bàn bạc hỏi lâu liền kiên định nói “Điều kiện Diệp Tu ca gì cứ nói bọn ta không quan tâm”
“Được”
“Cũng không khó lắm chỉ cần ngươi giao ra một tia thần hồn thôi”
“Dùng làm gì vậy đại ca” Phi Phi nghi hoặc hỏi
Diệp Tu sớm nghĩ lý do lập tức thuận miệng bịa đặt nói “Thật ra nhà ta tổ truyền có một môn pháp rất đặc biệt chỉ cần lấy được một sợi thần hồn mới kích hoạt được”
“Nhưng nó tồn tại lợi và hại lợi là ta còn sống thì các ngươi tu luyện sẽ mạnh lên theo ta không cần bị thiên phú trói buộc ngoài ra được bất tử thần có bị g·iết ta cũng tùy thời giúp các ngươi sống lại”
“Qua thần kỳ như vậy ta giao liền cho đại ca đây” Cả bọn hưng phấn cả lên
Diệp Tu “Từ Từ để ta nói hết mặt hại đã”
“Được đại ca nói đi”
“Hại là các ngươi sẽ sinh ra trung thành tuyệt đối với ta ta kêu các ngươi c·hết các ngươi cũng không hai lời liền c·hết”
“Ngoài ra, mỗi lần sống lại tu vi sẽ tụt giảm một chút”
Phi Phi không suy nghĩ nhiều liền dâng lên thần hồn kiên định nói “Hahaha!Chuyện nhỏ này có là gì ta theo Diệp Tu ca lẫn lộn có c·hết cùng c·hết sợ gì chưa kề còn bất tử ta thèm nhỏ dãi đây”
“Đúng vậy Phi ca nói đúng lắm” Tất cả gật đầu cười nói nhưng ánh mắt rất kiên định
Diệp Tu cũng không nhiều lời ngắn gọn nói “Được vậy từ này chúng ta cùng lăn lộn”
Diệp Tu tiếp nhận một tia thần hồn nhanh chóng bỏ vào thiên thư trang sách
Ngoài ra hắn giới thiệu ba tên thủ hạ với tất cả luôn
Cả bọn rất nhanh hòa hợp không chút ghét bỏ đối phương thân phận yêu thú
Ngược lại càng hưng phấn như thấy hàng hiếm sờ sờ chạm chạm tùm lum
Tam đại thủ hạ cùng chung chủ nên tỏ ra rất hòa thuận
Thậm chí còn biểu diễn công pháp cùng học tập không tý che dấu
Diệp Tu cười hài lòng gật đầu “Tốt lắm chúng ta sẽ lăn lộn thật tốt hahaha”
“Đúng vậy chủ nhân” Tam đại yêu thú cung kính nói
Còn bọn Phi Phi vẫn như cũ gần gũi xưng hô “Diệp Tu ca”
Tất cả thuận lợi tạo thành quan hệ tốt với nhau
Bên ngoài có tên lính tiến lại thông báo “Diệp Tu đại nhân Hoàng Minh tướng quân có việc triệu kiến”
Diệp Tu “Ừm” một tiếng nói “Ngươi lui trước đi ta tới liền”
Diệp Tu nhanh chóng thu tam đại yêu thú vào thiên thư
Thay một đồ tốt vén màn đi tới lều của Hoàng Minh nói chuyện
Hoàng Minh vừa thấy liền cười vui vẻ đón tiếp mời trà
Diệp Tu không dài dòng hỏi thẳng “Tướng quân tìm ta có chuyện”
Hoàng Minh nói “Thật ra ta tìm ngươi chỉ muốn hỏi ngươi muốn thưởng cái gì thôi”
“A há!Ta rất dễ tính chỉ cần cho ta càng nhiều công pháp là được” Diệp Tu một bộ khiêm tốn nhưng miệng không liêm sỉ nhấn mạnh hai từ “càng nhiều” trắng trợn