Hứa gia...
“Chuyện cậu nhờ tôi làm đã làm xong rồi. Hai thằng oắt con đó đều là Phú nhị đại của hai gia đình tài phiệt, tiếng tăm trong thành phố này, nhưng mà yên tâm đi, với bản lĩnh của Luật sư Trần tôi thì kiểu gì hai đứa nó cũng phải chịu hình phạt thoả đáng nhất”
Hứa Khải Uy hiện vẫn đang giữ im lặng trước những gì Trần Triết Văn vừa nói. Từ lúc đưa Âu Mạn Ny về nhà và tới giờ cô vẫn chưa tỉnh lại thì anh cứ lạnh lùng, không nói năng gì.
Thấy vậy, Trần Triết Văn lại tiếp lời động viên.
“Chắc lát nữa con bé tỉnh lại thôi mà, đừng lo.”
“Ừm.” Anh trầm giọng đáp ngắn gọn.
Bầu không khí giữa hai người lại rơi vào yên tĩnh, Trần Triết Văn cũng có vẻ do
dự như còn điều muốn nói, mãi một hồi mới quyết định mở lời:
“Này, tháng sau tôi với Liễu Như sẽ kết hôn. Nếu có thể, tôi mong vợ chồng cậu cùng nhau đến dự.”
“Nhanh vậy? Chắc bác sĩ bảo cưới nhỉ?” Hứa Khải Uy có ý trêu đùa.
Trần Triết Văn lại thành thật đáp:
“Một phát ăn ngay, nên giờ phải cưới thôi.”
Nhận được tin vui của bạn thân, tất nhiên anh phải cười chúc phúc, nhưng nụ cười ấy lại có phần hơi nhạt nhòa, vì anh đang nghĩ tới đứa con bất hạnh của mình.Suy cho cùng thì mỗi người đều có lá sinh mệnh riêng, phúc ai người đó hưởng.
“Chúc mừng cậu! Hôm đó, tôi nhất định sẽ tới.
“Ừm... Vậy cậu lên phòng với em ấy đi, tôi về.”
“Ừm, có tin gì mới thì gọi tôi.”
Sau khi Trần Triết Văn ra về, Hứa Khải Uy cũng mang theo ưu tư tìm tới người con gái ấy. Nhìn cô cứ nằm trên giường mà lòng anh bất lực, buồn bực đan xen.
Bước tới và ngồi lên giường ngủ, lẳng lặng nhìn cô một lúc, rồi anh vô thức cất câu hỏi:
“Đến bao giờ thì chúng ta mới bình yên, hạnh phúc?”
Câu hỏi mang nặng buồn sầu vang lên một lúc, thì Âu Mạn Ny từ từ tỉnh lại. Cô thấy anh nhưng không nói gì hết, cứ nhìn mãi một hồi mới khẽ khàng lên tiếng:
“Lát nữa anh dạy em cách làm vợ lại đi, em muốn biết để làm tròn bổn phận với anh.”
Câu nói của Âu Mạn Ny khiến người đàn ông bất ngờ giật mình, vội nhìn qua cô với ánh mắt kinh ngạc.
“Em tỉnh rồi à? Có phải đã nhớ ra anh rồi không?”
“Không, em vẫn vậy thôi.”
Mới vui đó rồi cũng buồn ngay ra đó, mọi hy vọng của Hứa Khải Uy coi như sụp đổ rồi.“Thế bây giờ thấy trong người thế nào, có khó chịu chỗ nào không?”
Cô lắc đầu, kèm theo nụ cười nũng nịu rồi nói:
NOVEL TOON
“Em muốn ăn trái cây, anh có thể xuống bếp lấy cho em không?"
“Ừm, chờ anh một chút.
Hứa Khải Uy đi mà không hề nghĩ ngợi điều gì, cho tới khi anh quay lại với đĩa trái cây toàn là loại cô thích thì không thấy người đâu nữa.
“Tiểu Ny, em đâu rồi?”
Đang hoang mang, thì có vòng tay ai đó bất ngờ ôm tới từ đằng sau, doạ anh một phen giật mình.
“Em ở đây!”
Cái ôm đi cùng câu nói dịu dàng làm anh kinh ngạc vô cùng, vội quay người lại thì bắt gặp ánh mắt thân quen ngày nào.
“Có phải em nhớ...
Hứa Khải Uy căn bản chưa kịp nói hết câu đã được người phụ nữ bá đạo ấy phủ lên đôi môi nụ hôn ngọt ngào, cô tiếp tục từ từ bình tĩnh khoá chặt cánh môi ấy như cái cách yêu thương trước kia vẫn hay làm.
Day dưa mãi một lúc mới tách nhau ra và trao nhau nụ cười trìu mến.
“Anh đoán xem em bây giờ là ai và đã nhớ ra anh chưa nào?”
“Dù trong phong thái nào thì em cũng vẫn là vợ anh, còn về việc đã nhớ ra anh chưa thì chắc là nhớ rồi nhỉ?” Anh cười với nét mặt nghi ngờ.
“Nói cho cùng thì vẫn phải cảm ơn sự cố vừa rồi đã giúp em nhớ ra anh đó.
Vừa nói dứt câu, cô nàng đã được người đàn ông bế lên tận giường, lập tức tiến vào tư thế ái muội thân quen trong cảnh chuẩn bị làm tình.
“Nói như nào thì nó động tới em nên vẫn phải trả giá, còn em nhớ ra anh rồi thì nhất định phải chịu phạt.” Ánh mắt người đàn ông trở nên gian manh khi đang xoáy sâu vào cơ thể nóng bỏng trước mặt.
“Định phạt em xuyên đêm nay à?"
“Cái đó còn phải dựa vào biểu hiện của em.”
Hứa Khải Uy nói ít làm nhiều, chốt xong câu liền lập tức cúi xuống chiếm đoạt đôi môi căng mọng, bàn tay linh hoạt bắt đầu tìm tới đôi gò bồng mà xoa nắn.
“Này, anh làm nhẹ thôi, sao chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì hết à”
“Nhẹ nhàng thì sao có thể bù đắp cho những gì anh đã phải chịu đựng trong suốt mấy tháng qua?
Tối nay, sẽ là đêm tân hôn hạnh phúc nhất của chúng ta!”
-End-