Nhược An bẽn lẽn gật đầu. Trần Quân Minh liền nâng cằm cô lên mà hôn xuống, một tay giữ gáy cô ấn về phía mình để nụ hôn được thêm sâu hơn...
"Em mau há miệng lớn chút..."
Nhược An nghe lời liền làm theo, cô cảm nhận được thứ gì đó đang động trong miệng mình, còn quấn quít lẫn lưỡi cô mà mút mát...
"Ưm..."
Tiếng kêu vô thức của Nhược An liền vang lên đánh vào giác quan của Trần Quân Minh, anh liền bế cô lên đi về phòng của anh, hay sau này là phòng của cả hai...
Trần Quân Minh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường tiếp tục dây dưa không dứt, đến khi cả hai cần oxi liền buông cô ra. Khuôn mặt hồng hào đang thở hổn hển, thứ trước ngực cô cũng dập dìu lên xuống đúng là đang khiêu khích giới hạn của anh, Trần Quân Minh không do dự tuột dây áo ngủ của cô xuống...
"A...anh...anh làm gì vậy..."
Nhược An bàng hoàng nhìn áo ngủ đã nhanh chóng bị anh quăng xuống đất, trên người cô còn mỗi nội y màu đen...
"Chỉ ngủ thôi mà...anh đang làm gì thế..."
Thì ra cô gái của anh lại đơn thuần như thế. Chẳng có tên đàn ông nào điên đến mức chỉ 'ngủ' trong trường hợp này...
"Phải sung sướng mới chìm vào giấc ngủ được chứ...em cứ ngoan ngoãn nằm im...anh sẽ giúp em sung sướng..."
Nhược An cư nhiên tin tưởng lời nói của Trần Quân Minh, để anh muốn làm gì thì làm. Anh luồn tay ra sau cởi áo ngực của cô ra, giải thích cho hai đôi bồng đào đang bị giam cầm, hiện hữu rõ ràng trước mắt nam nhân khiến anh nuốt nước bọt...
"Em tuy gầy nhưng chỗ cần lớn thì lớn thật đấy..."
Nhược An xấu hổ liền quay mặt đi chỗ khác, định lấy tay che người lại nhưng Trần Quân Minh nhanh hơn liền giữ chặt tay cô lại trên giường. Hơi cúi người xuống tiếp tục hôn môi Nhược An, lần từ từ xuống cổ cô mà mút mát...
"Nhẹ chút..."
Nhược An giữ lấy gáy Trần Quân Minh, chỉ biết quay sang một bên cho anh cho anh hôn lên cổ cô. Tuy cảm giác hơi lạ nhưng thực sự không khó chịu như cô nghĩ...
Tay anh chạm lên ngực cô nhẹ nhàng xoa nắn. Xúc cảm mãnh liệt như đánh úp lên lý trí vững chãi của người đàn ông, nơi mềm mại của người phụ nữ bị biến thành đủ hình dạng trong tay anh...
"Ưm...em...em thấy lạ lắm...rất lạ..."
Trần Quân Minh không những chạm vào, anh liền cúi xuống ngậm lấy hạt đậu hồng hào trước ngực nhau khiến cơ thể Nhược An xong lên như con tôm, tay liền vô thức nắm lấy vai người đàn ông...
"Lạ như thế nào cơ..."
Trần Quân Minh vừa liếm vừa mút nhịp nhàng, tay còn lại tiếp tục trêu đùa hạt đậu bên kia làm nó dựng đứng, cùng tiếng rên rỉ vô thức phát ra từ miệng Nhược An. Anh ngắm nhìn hai hạt đậu do mình mà sáng bóng, còn mang dư vị của mình mà hài lòng...
Nhận thấy Nhược An đang dần đắm chìm vào cảm xúc mãnh liệt mà Trần Quân Minh mang lại, anh liền to gan kéo lớp bảo hộ cuối cùng của cô xuống...
"Á...không...cút đi..."
Nhược An bàng hoàng nhìn hành động của anh mà khóc lóc thảm thiết. Giống y như hành động mà lũ đàn ông kia định làm với cô...
"Anh sẽ nhẹ nhàng mà..."
Nhược An lắc đầu kịch liệt, cô cố nắm chặt tay của Trần Quân Minh để không cho anh động vào người. Cô thật sự rất sợ hãi...
"Xin...anh đấy...không muốn..."
Trần Quân Minh biết cô sợ, không nói lời nào liền kéo chăn che phủ kín cơ thể Nhược An, đóng mạnh cửa rời khỏi nhà ngay trong đêm...
Nhược An chỉ biết ôm cơ thể khóc nức nở, tình cảm chỉ vừa tốt lên đôi chút nhưng lại vì cô mà Trần Quân Minh tức giận bỏ đi. Cô khẳng định bản thân đã bị anh chán ghét rồi.
Nhưng Nhược An nào muốn cơ chứ, chỉ là việc ngày hôm đó quá kinh khủng khiến cô chưa thể chấp nhận ai đó chạm vào cơ thể mình. Nhược An khóc nhiều nhưng không ngủ nổi, cô là muốn đợi Trần Quân Minh về để xin lỗi anh...
Cuối cùng đợi mãi suốt cả đêm anh không về, sáng sớm trở về phòng trên người nồng nặc mùi rượu, miệng vẫn lẩm bẩm chửi ai đó chết tiệt. Nhược An biết tâm trạng Trần Quân Minh cực kì tồi tệ, cô cũng không dám đi học, chỉ đứng từ trên cầu thang nhìn bộ dạng say xỉn của anh...
"Mau mau đưa thiếu gia về phòng..."
Người hầu đến đỡ Trần Quân Minh đi lướt qua Nhược An, anh cũng không hề bận tâm đến sự xuất hiện của cô, lạnh nhạt ra lệnh...
"Mau đưa cô ấy đi khuất mắt tôi..."
-----