Chỉ trong chốc lát, đỉnh Răng Nanh chỉ còn lại một người cuối cùng.
Lúc này, gã trợn mắt há mồm, thậm chí quên mất hô hấp, mặt mày đầy vẻ sợ hãi, bên dưới chảy ra nước. tiểu, dáng vẻ sợ hãi đến cực điểm.
Ở trong mắt gã, Diệp Lâm giống như là ma quỷ. vậy.
Nhưng mà, anh ta thà rằng đi gặp quỷ cũng không muốn sống không bằng chết như bây giờ.
“Anh.... có giết hay không hả... mau giết tôi nhanh nhanh đi.."
Quá trình chờ chết rất khổ sở, thật sự là sống một y bằng một năm.
Có điều, gã chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy Diệp Lâm giết mình, khiến gã càng thêm sợ hãi và bất an.
Nếu không phải gã sợ hãi đến mức không khống chế được tiểu tiện, tay chân mềm nhũn ra, thì gã đã tự sát rồi.
Con mẹ nó đáng sợ quá đi!
Diệp Lâm không định đuổi tận giết tuyệt. Anh cố ý để lại một người để đi truyền lời thay anh.
“Giữ một mạng của mày, là vì để mày đi thông báo với năm đỉnh khác là mau lại đây chịu chết!"
Nghe vậy, gã sửng sốt, thầm nghĩ mình nghe lầm rồi hả?
Tên ma quỷ giết người như ma trước mắt nói là tha cho mình một mạng?
Sau một lúc lâu, gã vẫn chưa hồi hồn lại được.
Cho đến khi Diệp Lâm dẫn người đi lên đỉnh Răng Nanh, gã mới nhận ra được tất cả đều là thật sự, gã may mắn giữ được một cái mạng nhỏ.
Gã muốn chạy trốn ngay lập tức, chỉ là chân cẳng mềm nhũn không nghe lời gã. Đồng thời, gã còn lo lắng Diệp Lâm có thể quay lại lấy mạng gã bất cứ lúc nào.
Vậy nên, trong loại cảm giác nôn nóng và dày vò, cả buổi sau gã mới ổn hơn một chút, vịn vào vách núi, miễn cưỡng đứng dậy.
Gã vốn định bỏ chạy luôn, không đi truyền lời gì cả.
Khó lắm mới được sống sót, xen vô chuyện bọn họ làm cái quý gì!
Có điều, khi nhìn thấy trước mắt là mặt đất
máu, đồng môn ngày xưa dù chết cũng không còn thi thể, tình huống thảm thiết khiến gã cực kì giận dữ.
“Tên họ Diệp kia, mày tàn nhẫn lắm!”
“Giết đỉnh Ưng Chùy rồi lại giết đỉnh Răng Nanh!"
“Mày thật sự cho rằng cổ võ giả núi Trường Bạch dễ bị ức hiếp lắm sao?”
Gã bình tĩnh lại, nhanh chóng suy nghĩ một lần.
Tuy rằng đỉnh Răng Nanh bọn họ thua rồi, nhưng mà cổ võ giả núi Trường Bạch vẫn còn năm nhà.
Nếu năm đinh còn lại hợp tác với nhau thì có lẽ là sẽ thẳng được nhãi ranh họ Diệp, thay mình báo thủ rửa hận cho toàn bộ đỉnh Răng Nanh.
Nghe nói đỉnh chủ đỉnh Xích Luyện đã đột phá Hóa Cảnh tông sư, lên đến Thần Cảnh.
Bảy đỉnh núi Trường Bạch tình như người thân, gã cần phải báo tin tức quan trọng này mới được, không thể để cho thắng nhãi họ Diệp giết từng nhà một, không ai kịp đề phòng.
“Phải rồi, mình không thể làm đào binh được!”
“Chắc chắn là đám anh em đỉnh Răng Nanh trên trời có linh thiêng phù hộ cho mình còn sống. Nếu mình bỏ trốn thì cả cuộc đời mình đều phải sống trong áy náy.”
“Mình cần phải đi báo với năm đỉnh chủ khác để hợp tác giết chết thằng nhãi họ Diệp kia mới được!”
Nghĩ đến đây, gã phấn chấn tính thần, lau lau vết máu trên mặt, thuận tiện nhặt một cái quần trông sạch sẽ từ tứ chỉ gãy ra ở hiện trường.
Sau đó, gã chạy như bay ra ngoài, chỉ một ngày đã báo tin cho cả năm đỉnh núi Trường Bạch.
Giờ phút này, phản ứng khi nhận được tin của đám đỉnh chủ là khác nhau, có cùng chung kẻ địch, có nghỉ ngờ không tin, có tham sống sợ chết.
Cuối cùng, trải qua một ngày một đêm thảo luận, kết quả là đỉnh Xích Luyện dẫn đầu, ba đỉnh còn lại theo, cùng nhau bảo vệ thế lực cổ võ núi Trường Bạch.
Đồng thời, đỉnh chủ đỉnh Xích Luyện còn suốt đêm gửi thư ra nước ngoài, muốn nhờ thêm một vài thế lực nước ngoài về đây đánh địch.
Tiếc là đính Bất Lão, một trong bảy đỉnh đã dẫn toàn tộc chạy trốn ngay trong đêm.
Khi đối đầu với kẻ địch mạnh, thế lực cổ võ đỉnh Bất Lão không chiến mà lui, khiến cho bốn đỉnh còn lại giận dữ, kéo vào danh sách kẻ địch của núi Trường Bạch.
“Thôi bỏ đi, tính hết thế lực bốn đỉnh chúng ta đã có hơn năm trăm cổ võ giả, đủ để đối phó với thẳng. nhãi kia rồi."
“Cho dù thắng nhãi kia có một con rồng thì sao chứ? Trên tay tôi cũng có một con huyết điêu từng uống máu rồng cơ đấy! Đến lúc ấy, nếu thật sự có rồng thì cho nó ra trận nuốt chứng là được.”
“Huống chí, tôi còn liên lạc với chiến thần biên cảnh Cao Câu Ly đang đóng quân ở biên cảnh, có thể dẫn quân chém giết thẳng nhãi kia bất cứ lúc nào!”
Lúc bốn đỉnh đỉnh chủ cho quân tụ tập một chỗ, đỉnh chủ đỉnh Xích Luyện lớn tiếng tẩy não trước trận chiến là bọn họ nhất định sẽ thẳng.
Đám cổ võ giả nghe vậy thì hò hét đáp lại.
Tất cả bọn họ đều cho rằng năm trăm tên cổ võ giả dư sức đi đối phó với năm người, một rồng và một chim lạ.
Hơn nữa, bọn họ còn có kẻ giúp đỡ ở nước ngoài, có thể đến đây bất cứ lúc nào.
Thẳng lợi dường như ở ngay trước mắt.
Gã còn sống duy nhất của đỉnh Răng Nanh đi báo tin ngay trong đêm đang đứng trong đám đông cũng cực kì kích động, giống như là sắp báo thù được rồi.
May là ngày hôm qua mình không lựa chọn bỏ chạy, nếu không làm gì có thanh thế ngày hôm nay?
Cổ võ không thể chịu nhục! Cổ võ núi Trường Bạch càng không thể chịu nhục!
Tiếp theo là đến lượt thằng nhãi họ Diệp kia cảm nhận hậu quả đáng sợ khi dám trêu chọc núi Trường Bạch.
“Đánh lên đỉnh Răng Nanh, giết chết Diệp Lâm, báo thù cho toàn bộ anh em đỉnh Răng Nanh, mở bữa tiệc thịt rồng!"
“Lên đi!"
Ngay sau đó, đám cổ võ hào hùng mênh mông cuồn cuộn chay về phía đỉnh Răng Nanh.