Rống!!!
Giao long bị nhốt cả buổi lập tức gào thét, có không cam lòng, có cả nhờ Diệp Lâm giúp đỡ.
“Diệp tiên sinh, anh mau ra tay cứu nó đi!" Liễu Như Yên sốt ruột năn nỉ Diệp Lâm.
“Yên tâm đi, rồng sống dai lắm, da dày thịt béo bị đánh không đau, để nó bị xã hội đánh cho tỉnh ra, không chết được đâu.”
Rốt cuộc thì nó đã từ đại xà hóa thành giao long, không còn là sinh vật bình thường nữa.
Trừ khi có được Đồ Long Thuật, nếu không chỉ với các đòn tấn công bình thường mà muốn chém rồng thì nói dễ hơn làm.
Nói thì nói như vậy, nhưng Diệp Lâm vẫn bước lên rên. Anh không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa, định kết thúc trận đấu trước mắt.
Ầm!
Diệp Lâm chém ra một kiếm, giống như là chém định chặt sắt, chặt đứt hết mấy cột sáng màu xanh đen trận pháp.
Nhớ trước đây, ngay cả trận pháp cấp Thiên trong địa cung Bạch Vân Quan cũng không thể làm gì được. mình.
Vậy nên trận pháp cấp Địa trước mắt anh chỉ cần búng tay thôi cũng có thể phá hủy.
Răng rác!
Một kiếm của Diệp Lâm vừa ra, đại trận bảo vệ núi lập tức sụp đố, tan tành mây khói.
“Ơ? Có chuyện gì vậy?"
“Sao trận pháp bảo vệ núi bị người ta phá hư rồi?"
“Không ổn rồi! Con rồng kia sắp xông ra rồi!”
Đám cổ võ đỉnh Răng Nanh còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì đang xảy ra thì giao long vừa mới thoát khỏi trận pháp đã vọt về phía bọn họ.
Nó mang theo khí thế báo thù, lửa lớn lan tràn khắp toàn trường.
Tên cường giả nửa bước Hóa Cảnh căm đầu định chạy trốn.
Có điều, ông ta mới vừa chạy được vài bước đã bị Diệp Lâm chặn lại
“Nhãi ranh, cút sang một bên đi, tao không..."
Ông ta còn chưa nói xong thì đã bị Diệp Lâm chém ra một kiếm, chém đứt cái đầu trên cổ của ông ta.
Thấy vậy, đám cổ võ giả còn lại đều ngây ngẩn cả người.
“Phong chủ đại nhân?"
Ông ta chính là phong chủ đỉnh Răng Nanh.
Vậy mà lại bị Diệp Lâm chém chết trong một kiếm?
Một màn chấn động trước mắt khiến cho đám cổ võ giả còn lại của đỉnh Răng Nanh đều ngơ ngác.
“Chẳng lẽ... người phá trận lúc nấy... cũng là anh ta?”
“Anh thấy sao?" Lúc này, một giọng nói lạnh băng truyền đến từ phía sau đám người.
Tên vừa nói chuyện quay đầu lại, thấy Diệp Lâm đang cầm kiếm đứng sau lưng mình thì giật nảy mình.
Hóa ra trong lúc đám cổ võ giả đang ngẩn ngơ thì Diệp Lâm đã lao đến gần bọn họ.
"A!"
Có tiếng hét thảm thiết vang lên, vài cái đầu người cùng rơi xuống đất.
Rống!!!
Cùng lúc đó, giao long trên không trung và chim La Sát hiện hình đồng thời lao tới.
“Má ơi! Sao lại có thêm một con quái vật vậy?”
Ngay sau đó, một người một rồng một chim vọt vào trong đám võ giả, chém người giống như là chém dưa xắt rau vậy.
Đừng nói là đám cổ võ giả đỉnh Răng Nanh sợ hãi, ngay cả đám người Hoa Quốc Đống đứng bên ngoài nhìn cũng sợ hãi không kém.
“Bọn họ là cổ võ giả cơ đấy! Vậy mà bọn họ lại cứ như con nít khi ở trong tay Long Vương vậy!” Hoàng Long ở bên cạnh cảm thán.
Phải biết rằng lúc nãy anh ta chỉ đánh với một người thôi cũng muốn đánh không lại. Bây giờ Diệp Lâm chỉ có một mình mà lại có thể đánh cả một đám cổ võ giả cường đại đỉnh Răng Nanh.
“Tôi cứ cảm thấy thực lực của anh Diệp tăng lên nhiều hơn so lần trước..” Ngô Nhạc ngạc nhiên cảm thán liên tục.
Hai ông cháu Thiên Cơ Tử từng tận mắt nhìn thấy Diệp Lâm giết một nhà Hứa Đại Mã Bổng núi Ưng Chùy.
So với trước đây, Diệp Lâm của hiện giờ có thực lực mạnh hơn, lệ khí cũng tăng nhiều hơn.
Sau một trận chém giết khá lâu, toàn bộ đỉnh Răng Ninh chỉ còn có vài người.
Đám người còn sống tụ lại một chỗ, sợ tới mức run băn bật, không còn ý chí chiến đấu, mặc kệ người ta chém giết mình.
Có điều, trước khi chết, bọn họ còn một vấn đề muốn biết cho rõ rằng.
“Anh.. là ai vậy?”
“Đỉnh Răng Nanh chúng tôi... không thù không oán với anh, vì sao anh lại ra tay tần nhẫn như vậy hả?"
Nghe vậy, Diệp Lâm cười lạnh lùng: "Không thù không oán hả?”
“Lúc bọn mày muốn đoạt sản nghiệp dược phẩm của tao, thậm chí lúc bọn mày phóng hỏa ở Phụng Thiên, bọn mày có nghĩ đến chuyện tao và bọn mày không thù không oán hay không?”
Nghe vậy, mọi người đều giật mình, rồi lần lượt nhận ra được thân phận của người trước mắt.
“Anh chính là Diệp Lâm ~ người giết sạch một nhà Hứa Đại Mã Bổng núi Ưng Chùy đấy hả?” Một người hô lên.
Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Đúng vậy, là tôi”
“Hiện nay Phụng Thiên đang nằm trong sự khống chế của tao. Vậy mà đám cổ võ núi Trường Bạch bọn mày lại ngo ngoe rục rịch muốn đoạt đồ của tao?”
“Lần này tao đến đây để san bằng núi Trường Bạch, giết sạch đám người còn sót lạ
“Kẻ nào dám đối đầu với tao, giết không tha! Kẻ nào muốn chia sản nghiệp của tao, càng thêm giết không tha!”
Không phải là Diệp Lâm tàn nhẫn độc ác, mà là thương trường giống như chiến trường, tôi yếu bạn mạnh, tôi mạnh bạn mới chịu kính trọng tôi
Nếu hôm nay không có Diệp Lâm thay đổi cục diện Phụng Thiên, thì chắc là sản nghiệp khó lắm mới dựng lên đã bị đám cổ giả núi Trường Bạch chia cắt sạch sẽ rồi.
Bọn họ thậm chí còn sẽ nâng đỡ một tên Tọa Sơn Điêu khác để chia một bát canh từ các loại sản nghiệp lớn nhỏ trong Phụng Thiên.
Chỉ là Diệp Lâm xuất hiện, phá vỡ sự cân bằng. vốn có.
“Diệp đại nhân tha mạng!”
“Bọn tôi không dám đối đầu với anh nữa!”
“Sau này, toàn bộ đỉnh Răng Nanh đều sẽ nghe lệnh của anh.”
Đối mặt với mấy chục người xin tha mạng, Diệp Lâm cười ra tiếng: “Đỉnh Răng Nanh bọn mày sắp bị tao giết sạch sẽ rồi, tha cho vài người bọn mày thì có tác dụng gì chứ?
Vèo!
Diệp Lâm vừa dứt lời là chém ra một kiếm.
Máu tươi tung tóe!