Cường Giả Đô Thị

Chương 96




Người đàn ông tóc vàng có sức uy hiếp quá lớn, Dương Thiên nhất định phải tiêu diệt người này.

Lúc này Long Thiên Y vẫn còn ở cửa ra chờ Dương Thiên. Hạ Cường và Hạ Kỳ muốn kéo cô ra ngoài nhưng hoàn toàn không có tác dụng!

“Mau đi đi!” Cửa ra chỉ khoảng một phút nữa sẽ đóng lại, nhưng mãng xà vẫn đuổi theo Dương Thiên không buông. Long Thiên Y vẫn đứng chờ hắn, ánh mắt Dương Thiên khẽ lóe lên, nhanh chóng chạy về phía lối ra.

“Dương Thiên!” Long Thiên Y mừng rỡ, vươn tay muốn nắm lấy tay hắn.

Chỉ còn lại vài giây cuối cùng, nhưng bóng dáng to lớn của mãng xà lại xuất hiện. nếu như thân thể này của nó nện xuống thì không ai có thể sống sót!

“Không đi được rồi!” Dương Thiên thầm mắng một tiếng, sau đó huy động dị năng hệ thủy, tạo thành một luồng nước nhanh chóng đẩy nhóm người Long Thiên Y ra ngoài. Dương Thiên cũng vì phản lực này mà bắn ngược về sau, rời xa lối ra.

“Giúp tôi chăm sóc cha mẹ và em gái!” Dương Thiên hét lên.

Sau đó, cánh cửa của bí cảnh Sahara hoàn toàn đóng lại.

“Dương Thiên!!!” Long Thiên Y hét ầm ỹ, khóc lóc muốn chạy vào trong nhưng lại bị Hạ Cường Hạ Kỳ giữ lại. Cánh cửa bí cảnh biến mất, cát lại chồng lên, vùi lấp hoàn toàn.

Toàn bộ sa mạc Sahara mênh mông vô bờ, khắp nơi đều là cát, giống như bí cảnh vừa rồi không hề tồn tại.

“Dương Thiên, Dương Thiên.” Long Thiên Y ngồi bệt dưới đất, hai mắt vô thần. Cô cảm giác như thứ quan trọng nhất đã rời mình mà đi, trong lòng ngập tràn bi thương.

“Thiên Y, Hạ Cường, Hạ Kỳ!” Ở phía xa, Triệu Phong Cực chạy tới, nhìn thấy chỉ có ba người thì không nhịn được hỏi: “Dương Thiên đâu?”

“Chết rồi! Chết hết rồi!” Long Thiên Y lẩm bẩm nói, thân thể cô vốn đã suy yếu, vừa nói xong thì cả người lâm vào hôn mê.

Các thế lực khác nhìn thấy không có thành viên nào của mình ra ngoài thì vẻ mặt vô cùng phẫn nộ. Người nào người nấy tỏa ra khí thế bức người, biến toàn bộ sa mạc Sahara thành một địa ngục trần gian!



Cánh cửa ra vào bí cảnh Sahara đã đóng lại, mà Dương Thiên cũng bị bao vây ở bên trong!

Con mãng xà dài năm mươi mét kia lạnh lùng nhìn Dương Thiên, khí thế vô cùng khủng bố!

Người đàn ông tóc vàng của Hợp chủng quốc đã tuyệt vọng đến tột cùng, anh ta nhìn cánh cửa đã biến mất, cả người như người mất hồn.

“Bùm!!!”

Sấm chớp ngập trời, hàng chục tia chớp trút xuống như mưa, lao thẳng về phía Dương Thiên. Người đàn ông tóc vàng lúc này đã gần như phát điên rồi, bị mắc kẹt trong bí cảnh một năm chỉ có một con đường chết! Anh ta đã không còn chút hy vọng nào nữa, chỉ muốn trút giận trong lòng.

“Bốp!”

Chiếc đuôi rắn khổng lồ lại đập tới, người đàn ông tóc vàng bị hất văng lên cao, sau đó rơi bộp xuống đất. Máu me bắn ra bốn phía, rõ ràng không thể sống nổi.

“Tôi không cam lòng!” Người đàn ông tóc vàng hai mắt vô thần nhìn vào không trung, lẩm bẩm nói một câu.

Một quả màu bạc to bằng quả trứng gà trượt từ trong ngực anh ta ra ngoài, đó chính là quả Huyền cảnh mà trước đó người đàn ông này lấy được.

Nhưng tiếc là anh ta không có cơ hội mang nó ra ngoài. Người đàn ông tóc vàng nói xong thì cả người không còn hô hấp nữa.

Dương Thiên nhìn người đàn ông tóc vàng kia đã chết thì im lặng Hai người có lập trường khác nhau, nếu như hắn không ra ngoài được thì cũng không thể để người đàn ông này ra ngoài. Thế nên, cho dù Dương Thiên có chết thì cũng phải kéo anh ta chết theo.

Nháy mắt, cả một đồng bằng rộng lớn chỉ còn lại Dương Thiên, con mãng xà độc ác, và Tiểu Quang.

Tiểu Quang hóa thành một luồng sáng đi tới bên cạnh Dương Thiên, không chút sợ hãi nào nhìn chằm chằm con mãng xà khổng lồ.

“Tiểu Quang, trên đường xuống suối vàng tao cũng có mày làm bạn!” Dương Thiên cười khổ, nói với nó.



Con mãng xà này thực lực cấp A, hắn không có cơ hội chạy thoát.

Dương Thiên nhớ tới cha mẹ mình, nhớ tới cô em gái đáng yêu. Không biết bọn họ biết tin hắn qua đời thì sẽ có phản ứng như thế nào.

Còn cả Long Thiên Y nữa, chắc là khi hắn quyết định ở lại đây, cô đã đau lòng lắm.

Hắn còn nhớ đến cả nhóm người Trịnh Vân Long chung ký túc xá, các anh em bang Chiến do mình tạo nên. Thậm chí, Dương Thiên còn nhớ đến mối tình đầu hồi học cấp ba của mình, nữ thần mà hắn yêu đơn phương tận ba năm.

Chỉ là hắn có chết cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cô đâu, Dương Thiên cười khổ.

Mặc dù đã biết chắc chắn sẽ chết, nhưng Dương Thiên lại không lựa chọn đầu hàng số phận mà vẫn toàn lực chiến đấu đến cùng, biết đâu có thể tìm được một con đường sống.

Hắn hít sâu một hơi, cơ bắp căng cứng, nhanh chóng lao về phương xa.

“Rầm!”

Chạy trốn cũng chỉ phí công thôi. Cái đuôi mãng xà khổng lồ nện thẳng lên người Dương Thiên, thân thể hắn lập tức văng ra xa mấy chục mét. Dương Thiên làm sao có thể chịu nổi sức mạnh như thế này, hắn phun ra một ngụm máu, xương cốt trên người gần như vỡ vụn.

“Xì xì!”

Con mãng xà khổng lồ bò tới bên cạnh Dương Thiên, chiếc lưỡi sắc lạnh như đang muốn phát hiện ra tung tích quả Huyền Cảnh vương.

“Súc sinh, cho dù tao có chết thì cũng không để mày được sống tử tế đâu!” Dương Thiên hét lớn một tiếng, nhanh chóng lấy một quả Huyền cảnh ra nuốt vào bụng.

Một luồng linh lực lập tức bùng nổ, Dương Thiên cảm giác được xương cốt vỡ vụn của mình nhanh chóng được chữa trị. Hắn hét lớn một tiếng, đấm thẳng một quyền về phía mãng xà.

“Xì xì!” Mãng xà bị Dương Thiên chọc giận, cái đuôi lớn của nó lại đập thẳng lên người Dương Thiên.