Cường Đại Chiến Y

Chương 693




Liên Anh mắt sáng như sao.

Cô biết Giang Cung Tuấn rất mạnh, nhưng lại không ngờ anh lại mạnh đến mức này.

Mười mấy tên lính đánh thuê cầm vũ khí hạng nặng, mà trong nháy mắt đều bị đánh cho nằm trên đất, kêu gào thảm thiết, bò cũng không bò được.

Cô chạy qua đuổi theo Giang Cung Tuấn, vẻ mặt sáng lạn ý cười, “Không ngờ, anh lợi hại như vậy”

Giang Cung Tuấn cười nhạt.

Anh nghĩ ra gì đó, quay người vẫy vẫy tay. Cây Hình Kiếm ở trên mặt đất ở gần đó bay qua đây, anh cầm Hình Kiếm, nói: “Đi thôi, đi gặp Ô lão đại”

Anh tiếp tục đi vào bên trong.

Sau khi rời đi, một người nằm trên đất mới bò được dậy, hắn rút điện thoại ra gọi điện thoại: “Ô lão đại, Long Điện lão đại đã đánh bị thương rất nhiều anh em, xông vào bên trong rồi.”

Căn biệt thự phía trước, là một biệt thự xa hoa. Ở trên sofa có một người đàn ông đen hôi cao to.

Anh ta nghe điện thoại của thuộc hạ xong, không tự chủ được nhếch khóe môi, vẽ lên một nụ cười nhạt: “Thú vị, dám xông vào địa bàn của ta”

Giang Cung Tuần tiếp tục đi vào. Càng gần biệt thự, canh phòng ở nơi này càng nghiêm ngặt.

Ba bước một tốp, năm mét một trạm gác.

Những người này có người da trắng, cũng có người da đen, cũng có người da vàng. Trong tay đều cầm vũ khí hạng nặng. Hình như cấp trên đã hạ lệnh, những người này không có ai tiến lên ngăn cản Giang Cung Tuấn.

Lúc đó, ở phía xa có một chiếc xe đi đến. Một người hơn bốn mươi tuổi, mũi cao, da trắng đi xuống xe.

Theo hắn có không ít thuộc hạ da đen, những người này trên vai còn vác theo ống phóng rocket bazooka.

Người da trắng bước lại, xuất hiện trước mặt Giang Cung Tuấn, nhẹ nhàng phất tay. ngăn cản Giang Cung Tuấn tiến về phía trước.

Giang Cung Tuấn dừng lại, nhìn đám người vừa xuất hiện. Liên Anh nhìn thấy một màn này, nhẹ giọng nói: “Không ngờ, ở thị trấn Đan, vẫn còn một ít bộ đội vũ trang tư nhân, xem ra, tôi phải quay về nói với mẹ, bảo mẹ thanh trừ hết bọn chúng”.

“Mày là Long Điền Giang Cung Tuấn?” Người da trắng cao lớn nói.

Giang Cung Tuấn nhàn nhạt đáp: “Đúng” Âm thanh không lớn, nhưng tiếng vọng rất xa. “Oắt con, mày rất to gan, dám ra tay ở địa bàn của Ô lão đại, trói lại”

Cùng với mệnh lệnh của hắn, xung quanh xuất hiện rất nhiều lính đánh thuê trang bị đầy đủ vũ trang.

Ở phía trên xa xa, cũng xuất hiện một tên súng bắn tỉa.

Não, mặt, ngực của Giang Cung Tuấn, Ngô Huy, Liên Anh đều xuất hiện tia laze.

Ba người không có chút sợ hãi nào.

Những năm gần đây, tình cảnh nào Giang Cung Tuấn và Ngô Huy cũng đã gặp qua. Mà Liên Anh là công chúa nước Đại Ưng, cũng gặp qua rất nhiều trận chiến lớn, cơ bản không sợ đám người vũ trang tư nhân này.

Người da trắng đi qua, xuất hiện trước mặt Giang Cung Tuấn.

Rút ra một khẩu súng tinh xảo, đẹp đẽ chơi đùa, trên mặt mang theo ý cười, “Tôi đã nghe qua Long Điền, thời gian gần đây, ở một số khu vực rất sôi nổi, là một thế lực mới nổi, nhưng…”

Vẻ mặt hắn trầm ngâm mạnh mẽ dơ tay lên, cây súng chĩa thẳng vào đỉnh đầu Giang Cung Tuấn.

Quát một câu u trầm: “Đây là thị trấn Ô Đan, là địa bàn của Ô lão đại, đến đây thì phải tuân theo quy tắc của địa bàn này, mau quỳ xuống.”

Hét một tiếng như sấm đánh, vang vọng bên tai Giang Cung Tuấn, Ngô Huy và Liên Anh.

Giang Cung Tuấn còn chưa nói gì, Liên Anh đã cười ha ha.

“Địa bàn của Ô lão đại, khẩu khí lớn thật đấy, đây là Đại Ưng, đây là đường của…”

Giang Cung Tuấn kịp thời nhấc tay, đánh gãy lời của Liên Anh. “Liên Anh, khiêm tốn một chút.”

“Ò!”

Liên Anh ồ một tiếng, rồi không nói gì nữa.

Giang Cung Tuấn nhấc tay, cầm cái súng ở trên đầu mình xuống, nhàn nhạt nói: “Tôi đến tìm Ô lão đại bàn chuyện, đưa tôi đi gặp Ô lão đại.”

“Gặp Ô lão đại, được, quỳ xuống đi” Người da trắng vẻ mặt tràn ngập ý cười.

Vẻ mặt Giang Cung Tuấn trầm mặc. Anh thật sự không muốn ra tay, chỉ là muốn ngồi xuống, nói chuyện với Ô lão đại, dù sao cũng là anh cầu cứu Ô lão đại.

Nhưng bây giờ xem ra, không bày ra một ít thực lực, là không thể đi gặp Ô lão đại rồi.

“Quỳ xuống, nghe thấy không…” Người đàn ông da trắng nói lần nữa.  Còn chưa nói xong, không hiểu sao người hắn lại bay ra ngoài. Cùng với đó, những tên lính đánh thuê xung quanh cũng đều nằm rạp trên mặt đất.  Mà trên người Giang Cung Tuấn, lại dâng lên một cỗ khí tức đáng sợ.

Chỉ là khí tức đã làm chấn thương tất cả mọi người. Tên súng bắn tỉa phía xa, cũng bị ngã trên mặt đất, ngay cả sức bò lên cũng không làm được.

Giang Cung Tuấn thu hồi lại khí tức, nhìn người đàn ông da trắng đau đớn nằm trên mặt đất kêu gào, đi qua đó, đá vào mặt hắn, nhàn nhạt nói: “Tôi đến gặp Ô Tân, là coi trọng anh ta, đứng dậy, dẫn đường.

Lúc đó, trong lòng tên da trắng phẫn nộ điên cuồng. Việc này là thế nào? Hắn nghĩ thế nào cũng không hiểu, rốt cục là xảy ra chuyện gì. Sao trong nháy mắt, người của hắn đều nằm trên mặt đất. Người này là ai, là thần tiên sao?

Ngô Huy cũng bị sức mạnh của Giang Cung Tuấn làm chấn động. Cậu biết Giang Cung Tuấn là võ giả cảnh giới thứ tám, nhưng lại không biết võ giả cảnh giới thứ tám mạnh như thế nào.

Mà Liên Anh lại trợn mắt há hốc mồm. Giang Cung Tuấn thi triển sức mạnh, lại vượt qua nhận thức của cô. “Đây còn là con người sao?”

Sau khi kinh ngạc, cô mới phản ứng, không kìm được nhìn Giang Cung Tuấn.

Cô là hoàng tộc Đại Ưng, biết một số kỵ sĩ lớn mạnh, cũng gặp qua những kỵ sĩ lớn mạnh, thậm chí còn thấy kỵ sĩ ra tay, nhưng người có sức mạnh lớn nhất hoàng tộc Đại Ưng, cũng không thể làm được việc này.

Giang Cung Tuấn túm tên da trắng đứng lên.

Tên da trắng hoang mang lo sợ, mù quáng bước về phía trước, đưa Giang Cung Tuấn đi gặp Ô Tân.

Trong biệt thự..

Tân đang ôm một cô nàng xinh đẹp. Lúc đó, cánh cửa mở ra. Tên da trắng dẫn đầu đi vào trong.

Đi vào biệt thự, hắn cũng không chịu được nữa rồi, hai chân mềm. nhũn, ngã trên mặt đất, cũng không bò nổi nữa.

Giang Cung Tuấn lười để tâm đến hắn, nhìn sảnh lớn biệt thự, nhìn thấy một người da đen đang đánh cờ.

Độc Bộ Vân đã cho anh tư liệu của Ô Tân, anh vừa nhìn đã biết tên da đen cao to kia là Ô Tân.

Đi qua bên đó, ngồi trước mặt Ô Tân. Vẻ mặt Liên Anh hưng phấn ngồi cạnh Giang Cung Tuấn. Ngô Huy đứng phía sau Giang Cung Tuấn.

Tân đẩy cô nàng xinh đẹp ta, nhìn Giang Cung Tuần trước mặt, khóe miệng nhếch lên, nhàn nhạt nói: “Long điện lão đại, Giang Cung Tuấn sao?”

“Đúng!” Giang Cung Tuấn nhẹ giọng mở miệng.

“Tiểu tử, cậu rất to gan, dám ra tay ở địa bàn của tôi, trước khi đến, cậu chưa nghe qua …”

Vẻ mặt Giang Cung Tuấn trầm mặc. Anh đến đây để mượn danh nghĩa của Ô Tân, để điều tra việc của Khai Hiểu Đình.

Vẻ tự đại của những người này cũng thật lớn.

“Bớt phí lời” Người Giang Cung Tuấn động đậy, xuất hiện trước mặt Ô Tân, một tay kéo cổ áo anh ta, bóp cổ anh ta, lạnh lùng nói: “Tôi trực tiếp nói đi, tôi đến tìm anh, là muốn mượn danh nghĩa của anh, giúp tôi điều tra một người”

Tốc độ của Giang Cung Tuấn quá nhanh, nhanh đến mức Ô Tân còn chưa kịp phản ứng, thì cổ của anh ta đã bị bóp.

Lúc đó, anh ta cảm thấy hô hấp khó khăn. Cảm giác hít thở không thông.

Giang Cung Tuấn bỏ anh ta ra, nháy mắt quay về chỗ cũ.

Tân phản ứng lại, tốc độ nhanh chóng nổ súng. Bằng! Tiếng súng vang lên. “A!” Liên Anh hét lên một tiếng.

Mà sau khi nổ súng, Ô Tân hoàn toàn ngây ngốc. Bởi vì trước mặt anh ta Giang Cung Tuấn dơ tay lên kẹp lấy viên đạn.

Lúc đó trên mặt Ô Tân rơi xuống giọt mồ hôi to như hạt đậu. Nếu không phải đang ngồi thì anh ta đã ngã lăn ra đất.