Cường Đại Chiến Y

Chương 692




Ngô Huy không hỏi gì, chỉ việc lại xe. Anh trực tiếp đi đến sân bay. Sau đó mua ba vé đi thị trấn Hồ Đan.

Ở sảnh chờ. Liên Anh Đội mũ màu đen, đeo kính râm bản to vẻ mặt không hài lòng. Cô thân là công chúa của nước Đại Ưng, có bao giờ phải đợi máy bay.

“Có máy bay riêng thì không ngồi, sao còn phải ngồi máy bay chở khách, lại còn bọc tôi giống như cái bánh chưng, tôi xinh đẹp như vậy, bây giờ vẻ đẹp bị che lại, không có ai thèm nhìn tôi.”

Đối với cô công chúa này, Giang Cung Tuấn lựa chọn không đếm xỉa.

Nếu không phải không mượn được cớ rời đi, nếu không phải kế tiếp có khả năng sẽ phải dùng đến tình báo của phía chính phủ Đại Ưng, anh mới không thèm đưa cô công chúa nước Đại Ưng này đi khắp nơi.

Trong lúc đợi máy bay, Giang Cung Tuấn bỏ điện thoại ra, xem lại tự liệu mà Độc Bộ Vân gửi cho anh. Đây là tư liệu về một lão đại máu mặt của Đại Ưng.

Tên lão đại này, rất có thể lực ở Đại Ưng, có vô số tài sản, nắm giữ rất nhiều công ty lớn trong bóng tối, thậm chí có một số là công ty xuyên quốc gia.

Người khác gọi hắn là Ô Tân.

Ở thị trấn Ô Đan có một ngôi nhà, đây là nơi mà tình nhân của hắn ở, may mà thời gian này hắn đang ở đây.

Mà Độc Bộ Vân liên lạc với Ô Tân, sắp xếp Giang Cung Tuấn gặp mặt với hắn, địa chỉ chính là ở thị trấn Ô Đan.

Đợi gần nửa tiếng, sau đó lên máy bay. Rất nhanh đã đến thị trấn Ô Đan.

Sau khi ra khỏi máy bay, Giang Cung Tuấn gọi điện cho Độc Bộ Vân. Rất nhanh, có người nghe, trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm. thấp: “Là Long đại ca sao?”

Lần này Độc Bộ Vân sắp xếp Giang Cung Tuấn gặp mặt Ô Tân, là lợi dụng thân phận Long điện lão đại đi gặp, mà không phải là thân phận Long Vương, nếu như dùng thân phận Long Vương, Ô Tân cơ bản sẽ không thèm gặp anh.

“Đúng” Giang Cung Tuấn nói.

“Buổi tối tám giờ, Biệt thự Động Đạo Loan” Đối phương nói một câu rồi cúp điện thoại.

Giang Cung Tuấn cũng cất điện thoại đi. Ở bên này, Ngô Huy hỏi: “Lão đại, thế nào rồi?”

Giang Cung Tuấn nói: “Hẹn được thời gian rồi, tối nay tám giờ ở biệt thự Động Đạo Loan”

Liên Anh nghi hoặc nhìn Giang Cung Tuấn, nhịn không được hỏi: “Giang Cung Tuấn, anh đến đây làm cái gì, anh muốn gặp ai, anh muốn làm chuyện lớn gì, nói trước đi, nếu như không kịch tính, tôi không muốn đi với các anh”.

“Không đi càng tốt, cô tìm một khách sạn ở tạm đi, tôi làm xong sẽ đi tìm cô”.

Giang Cung Tuấn xoay người rời đi. “Muốn đuổi tôi đi, không có cửa đâu” Liên Anh vừa kêu vừa chạy theo.

Ba người cùng nhau rời khỏi sân bay, gọi xe đi đến thị trấn, bắt đầu đi dạo loanh quanh đó.

Sắp đến giờ, ba người gọi xe đến biệt thự Động Đạo Loan. “Đến rồi” Tài xế nói.

“Không phải vẫn chưa đến sao?” Giang Cung Tuấn xem bản đồ trên điện thoại, nói: “Vẫn còn mấy cây mà?”

Tài xế là một người đàn ông trẻ tuổi, tầm 30 tuổi, hắn nhìn Giang Cung Tuấn, “Không phải anh thật sự không biết, hay là giả vờ không biết, đây là biệt thự Động Đạo Loan đó, là địa bàn của Ô Tân lão đại, người không có phận sự miễn vào”.

“Vậy sao?” Giang Cung Tuấn sờ sờ mũi, nói: “Tôi đi gặp Ô Tân lão đại, cứ lái đi không sao”.

Tài xế nhìn Giang Cung Tuấn, ánh mắt khinh thường nói: “Người anh em, nhìn màu da của anh, là người Đại Lan đúng không, anh gặp Ô Tân lão đại? Ô Tân lão đại là người như nào lẽ nào anh không biết sao, là người mà chó mèo nào cũng gặp được sao?”

“Này, anh nói chuyện kiểu gì vậy?”

Liên Anh ngồi phía sau không hài lòng khiển trách: “Anh biết tôi là ai không, tôi là…”.

“Được rồi, như vậy đi”

Giang Cung Tuấn không muốn gây thêm rắc rồi, lập tức đưa tiền cho tài xế, sau đó kéo Liên Anh xuống xe.

“Giang Cung Tuấn, anh làm cái gì vậy, anh kéo tôi làm gì?” Vẻ mặt Liên Anh bất mãn.

“Được rồi, đừng nói nữa, cũng không xa lắm, đi thôi” Giang Cung Thần kéo tay cô rời đi. Mấy cây số không được coi là xa.

Giang Cung Tuấn cố hết sức đi về phía trước, rất nhanh sẽ đến, nhưng bây giờ còn có thêm Liên Anh, anh cũng phải đi chậm hơn, đi hơn nửa tiếng mới đến.

“Này, còn bao lâu nữa?”

Liên Anh đi giày cao gót cũng không chịu nổi nữa rồi, ngồi xổm trên mặt đất, oán trách nói: “Có xe không ngồi, làm gì mà cứ đòi đi bộ”

“Ở đằng trước rồi, nếu không, tôi gọi xe đưa cô rời khỏi đây, cô tìm một khách sạn nghỉ ngơi trước”.

Vừa dứt lời, Liên Anh lập tức đứng lên. “Không cần”

Cô đi về hướng của Giang Cung Tuấn, bĩu môi nói: “Đừng nghĩ vứt được tôi đi”.

Giang Cung Tuấn cười nhạt, xoay người rời đi. Không lâu sau, liền nhìn thấy một căn biệt thự.

Chính lúc này, một số người cầm trong tay vũ khí hạng nặng, mặc quần áo màu mè của lính đánh thuê, nhanh chóng xông qua, ngăn cản Giang Cung Tuấn.

Nhìn thấy mấy người này, Liên Anh lập tức hưng phấn. “Oa, lính đánh thuê.”

Cô là công chúa Đại Ưng, hoàn cảnh thế nào cô cũng đều đã gặp qua, trường hợp này không những không dọa được cô, hơn nữa còn khiến cô hưng phấn..

“Mày ở đâu đến?” Một tên đàn ông cầm súng liên thanh bước qua, nhìn Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn bước lên một bước. Vừa bước lên liền bị mấy chục cây súng chĩa vào.

Anh dơ tay ý đầu hàng, cho mọi người không động thủ, cười nói: “Tôi là Long điện Giang Cung Tuấn, đã hẹn trước với Ô Lão đại”

“Long điện?” Người cầm đầu ngây người một lúc. Rõ ràng là chưa nghe qua thể lực của Long Điện..

Nhưng, cấp trên đúng là đã dặn dò, đêm nay sẽ có một người tên Giang Cung Tuấn qua đây.

Sau khi tên cầm đầu ngây người, lập tức phân phó nói: “Lục soát”

Giang Cung Tuấn cũng đem theo Hình Kiếm. Trừ nó ra thì không đem theo bất cứ thứ gì. Anh rất tự giác dơ hai tay lên, để cho đối phương lục soát.

“Đưa kiếm cho tôi, gặp lão đại, không được đem theo bất cứ vũ khí gì, kể cả kiếm cũng không được”

Giang Cung Tuấn nghĩ nghĩ đưa Hình Kiếm cho hắn.

Đối phương nhận lấy, nhưng lại không cầm chắc, khiến nó rơi xuống đất.

Hắn lại cúi lưng nhặt lên, rút hình kiểm tra, thưởng thức nói: “Kiếm tốt.” Giang Cung Tuấn nhàn nhạt nói: “Bảo quản tốt cho tôi, nếu như làm mất, hậu quả rất nghiêm trọng”

Người đàn ông cầm đầu đút kiểm lại, đưa cho thuộc hạ phía sau, tiếp tục nói: “Hai người còn lại, tiếp tục lục soát đi.”

Ngô Huy rất phối hợp, Liên Anh bất mãn, hét lớn: “Chỉ dựa vào các người mà cũng đòi lục soát công chúa như tôi sao?”  “Từ chối? bắt lấy”.

Người đàn ông cầm đầu trầm mặc ra dấu. Người đằng sau lập tức cầm súng đi đến gần.

“Ai dám, phản rồi!” Liên Anh công chúa lập tức nổi giận.

Giang Cung Tuấn nhức đầu, đem theo một người phụ nữ là việc rắc rối. Anh vốn không muốn động thủ, muốn giữ phép tắc đến gặp Ô lão đại, khiến cho Ô Tân sử dụng thể lực của ông ta, giúp anh điều tra việc của Khai Hiểu Đình.

Bây giờ anh không thể không ra tay. Người vừa di chuyển, liền biến mất ở chỗ cũ. Mấy giây sau lại quay về chỗ cũ.

Mà mấy chục lính đánh thuê cầm vũ khí hạng nặng, đều nằm trên mặt đất, kêu gào thảm thiết.

“Đây?”

Liên Anh ngây ngốc, cô thậm chí còn chưa phản ứng được chuyện gì vừa xảy ra, những người này sao lại nằm hết trên đất.

“Giang, Giang Cung Tuấn, anh…” Vẻ mặt có kinh ngạc, trợn to mắt há miệng nhìn Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn cười nói: “Vốn dĩ không muốn ra tay, nhưng tôi không thể giương mắt nhìn công chúa bị bắt nạt, được rồi, đi thôi.”

Anh quay người, bước về phía trước.