Cuồng Cung Xuân Thâm

Chương 74: Thức tỉnh




Tứ Nhi vội vã chạy vào phòng tiếp khách nhỏ nằm ngoài rìa phủ tướng quân.

Nàng xách váy lên, hai mắt đỏ hoe, tóc tai rối bù.

Người trên đường đều ghé mắt nhìn theo —— bọn họ chưa từng thấy dáng vẻ Tứ Nhi như vậy.

Mà Tứ Nhi từ khi vào phủ tới nay quả thật cũng chưa từng hành xử như vậy.

Nhưng hôm nay, nàng vừa nghe nói nương mình lại tìm tới phủ tướng quân, đã vậy còn được gặp người có quyền kia, cả người nàng liền run lên.

Vừa hưng phấn lại vừa phẫn nộ.

Trước khi tới đây, thậm chí nàng còn uống một chén rượu trắng để lấy thêm can đảm cho chính mình, lại trộm lấy con dao trong bếp giấu trong tay áo.

Rất nhiều ngày đêm trôi qua, Tứ Nhi luôn cảm thấy giữa mình và bà ta chỉ một bên có thể sống.

Hôm nay là cơ hội của nàng.

Nàng đẩy cửa ra và trông thấy nương mình —— Từ thị.

Ngồi trong phòng là một phụ nhân ngoài bốn mươi, nước da rám nắng, trên mặt in đầy nếp nhăn.

Từ thị không ngờ người tới là Tứ Nhi, bà ta lập tức đứng lên, nét mặt khẩn trương và xấu hổ.

"Tứ Nhi?"

"Bà tới đây làm gì?" Tứ Nhi lạnh lùng nhìn bà ta.

Tứ Nhi vẫn luôn tên là Tứ Nhi, dù vào phủ công chúa cũng không đổi tên hay đổi họ.

Nàng là con thứ tư trong nhà, cha mẹ đều không biết chữ nên gọi đơn giản là Tứ Nhi.

Nhưng tên của đệ đệ nàng lại được cha mẹ bỏ ra một trăm năm mươi đồng để nhờ một tiên sinh dạy học trong trấn đặt cho.

Không đợi Từ thị mở miệng, Tứ Nhi đã hỏi tiếp.

"Bà lại tới đòi tiền hả? Lần này muốn bao nhiêu?"

"Lần trước là vì Tề Tu muốn đi học, phải biếu quà cho tiên sinh để vào học, lần này là vì cái gì nữa?"

"Vì Tề Tu học lớp vỡ lòng, nhưng điều kiện trong nhà quá kham khổ, ép không ra tiền cho nó phải không?"

Nàng nói xong, Từ thị ở đối diện đã nhìn nàng với vẻ không thể tin nổi.

"Tứ Nhi, sao con có thể ăn nói như vậy với nương?" Trong mắt đối phương hiện lên một tia thất vọng.

Tứ Nhi chỉ cười lạnh trong lòng.

Xem ra nàng nói trúng rồi.

Không biết nàng đã bị ánh mắt này lừa gạt bao nhiêu lần.

Nàng nhìn hai bàn tay khô ráp, đầy vết chai của Từ thị đan vào nhau xoa xoa, sau đó là giọng nói run rẩy: "Tứ Nhi, Tứ Nhi, con...... con không biết đâu, mấy ngày con không ở nhà, cha con, đệ đệ của con, bọn họ đều rất nhớ con...... con......"

Khi bà ta nói, trong tròng mắt vàng rơi ra vài giọt nước mắt.

"Thật sao? Nương, lúc trước bà cũng nói vậy trước mặt sư phụ ta để xin thêm tiền à?" Tứ Nhi bình tĩnh nói.

Trong lòng nàng thật sự rất khó chịu. Nàng nhìn người mẹ ruột của mình thời tiết này mà vẫn mặc xiêm y mùa xuân mỏng manh, chiếc khăn trùm đầu cũ thấm đẫm mồ hôi, chảy xuống theo những nếp nhăn trên mặt Từ thị...... khoảng thời gian giống như ác mộng kia lại ùa về trước mắt nàng.

Trước năm Tứ Nhi lên mười, giống như ba tỷ tỷ còn lại, nàng cũng bị cha mẹ coi như một hài tử.

Nàng đã sớm phải làm việc nông, gánh nước, đốn củi, cắt cỏ cho heo ăn, không bỏ sót việc nào. Lúc nhỏ nàng vừa gầy lại đen, bị mấy bé gái cùng tuổi trong thôn đặt cho những biệt danh xấu xí, đi giày hở mũi, ăn mặc rách rưới, nàng đã lớn lên trong cảnh bần cùng khuất nhục ấy.

Nhưng lúc đó Tứ Nhi không nghĩ gì nhiều, cha mẹ luôn đánh nàng nhưng cũng thường nói rằng mình rất yêu nàng. Mặc dù mảnh yếm đầu tiên trong đời nàng là do nương nhặt về của vợ trưởng thôn vứt ra.

Cho đến khi nàng được nuôi đến tuổi phát dục, cha mẹ nàng thường giấu nàng bí mật bàn luận gì đó. Những lúc bọn họ nói chuyện, con ngươi vẩn đục lại nhìn chằm chằm nàng.

Sau này Tứ Nhi mới biết bọn họ đang đánh giá ngũ quan nảy nở của nàng, nghĩ xem nên làm cách nào bán được nàng với giá tốt.

Tứ Nhi dần dần biết được ba tỷ tỷ đột nhiên biến mất vào một ngày trong đời mình rốt cuộc đã đi đâu.

Vận mệnh của Tứ Nhi tốt hơn họ một chút.

Ngày hôm đó, nương đã bỏ thuốc mê và xuân dược vào bát của nàng, định đưa nàng đến nhà một người giàu nhìn trúng nàng ở thôn bên để đổi lấy ít tiền làm lễ hỏi.

Lý do là đệ đệ muốn ăn thịt kho. Mà ở thôn bọn họ, xiêm y cho nữ nhi tuổi nàng đã không còn dễ nhặt nữa.

Bọn họ không biết Tứ Nhi đã lén giấu một mảnh bát vỡ vào tay áo mình.

Nàng tìm được cơ hội trốn thoát, cứ mỗi khi chân kiệt sức mềm nhũn là lại lấy mảnh sứ tự cứa mình một lần.

Đến khi không còn nghe thấy âm thanh những người phía sau tìm mình thì nàng đã ngã vào một mảnh rừng xa lạ, hai tay hai chân đã sớm chảy đầy máu.

Hôm đó trời mưa rất to, Tứ Nhi đã nghĩ mình sẽ không sống nổi.

Nếu không phải sư phụ cứu nàng, nàng chắc đã bị chó sói ăn thịt, lấy cỏ dại mà làm quan tài rồi!

Tứ Nhi đến giờ vẫn nhớ rõ những lời Từ thị nói trước khi mình "xuất giá".

"Cha mẹ cực khổ nuôi ngươi lớn như vậy, sao ngươi còn mặt dày không biết báo đáp, chỉ ngày ngày ăn bám trong nhà hả? Sau này bọn ta già cũng không cần ngươi nuôi! Ngươi chỉ cần sớm gả đi hưởng phúc cho mình là được!"

Nàng không muốn.

Cha mẹ nàng liền nói ——

"Đồ vong ân bội nghĩa!"

Không khí trong phòng nóng lên.

Phận làm con, Tứ Nhi bây giờ chẳng qua chỉ không cho nương mình mặt mũi —— còn kém xa so với nương nàng trước kia, thi thoảng lại dẫm lên tôn nghiêm của mình để nịnh nọt người ngoài.

Nhưng những hành động thấp hèn ấy cũng không giúp Từ thị đẹp mặt hơn là bao.

Tứ Nhi gần như lập tức cảm nhận được nước miếng bắn vào mặt mình.

Đôi mắt già nua của Từ thị trợn trừng, vẻ mặt hung dữ cùng những nếp nhăn trên mặt khiến bà ta trông giống như quỷ dạ xoa từ dưới địa ngục chui lên.

Miệng bà ta há to để lộ hàm răng vàng. Tứ Nhi tuy rằng thất thần mất một lúc nhưng vẫn đoán được bà ta đang nói gì.

"Đồ vong ân bội nghĩa!"

Chiếc mặt nạ dịu dàng lúc đầu bị xé xuống, Từ thị trong phút chốc đã trở nên hung dữ với Tứ Nhi.

"Ngươi có tư cách gì mà lên mặt với lão nương?"

"Ngươi ăn gì mà lớn lên? Người ta vẫn nói lấy ân báo oán, dùng cho loại ngươi đúng là không sai!"

Coi thường, coi thường đến tận cùng.

"Tứ Nhi, ngươi bây giờ có chỗ dựa vững chắc rồi chứ gì? Ta biết ngươi làm nô tài trong phủ công chúa, nếu không biết khéo còn tưởng ngươi trở thành công chúa Khánh Thương cơ đấy? Ta nhổ vào!"

Nhục mạ, nhục mạ đến cùng cực.

Những lời này trước kia Tứ Nhi đã nghe không biết bao nhiêu lần, hiện giờ nàng vẫn run rẩy không nói câu nào.

Chỉ có nàng biết những lời như vậy đã không thể làm mình đau lòng được nữa.

Chẳng qua nghe xong, nàng lại cảm giác như những năm còn sống trong căn nhà tranh kia hiện về trước mắt.

Đệ đệ ngủ trên giường đất* còn nàng nằm phản.

Ánh sáng duy nhất trong đêm tối là khi đệ đệ châm đèn lên đọc sách, nàng cũng "có tư cách" ngồi một bên tranh thủ công việc thêu thùa một lúc.

Nhưng lúc ấy nàng lại cảm thấy tất cả rất bình thường, cha mẹ có lẽ thật sự thương yêu nàng.

Cho đến khi nàng đi theo sư phụ vào kinh thành, có người nói với nàng:

"Thế giới của người lớn rất thực tế, ở đâu có tiền, ở đó có tình yêu."

"Những lời thâm tình giả dối là thứ đáng ghê tởm nhất."

Tứ Nhi hoàn toàn tỉnh mộng.

Chỉ khi đó nàng mới nhận ra rằng không có ai yêu mình.

Cái miệng của người đàn bà đến thăm nàng, luôn nói quan tâm nàng này, từng câu từng chữ phun ra đều chỉ khiến nàng cảm thấy rét lạnh.

Tứ Nhi nắm chặt con dao trong tay, oán hận thốt ra hai chữ.

"Cút đi."

Từ thị nhìn nàng như nhìn thấy quỷ, sau đó liền vung tay lên.

"Ngươi lặp lại lần nữa xem?!"

"Ta nói bà cút, đừng bao giờ đến đây nữa!"

Tứ Nhi lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Từ thị, giọng nói gần như lấn át cả tiếng bà ta. 

Đánh đi, đánh đi.

Nếu Từ thị dám đánh nàng thì nàng sẽ dùng dao đáp lễ bà ta.

Nhưng bàn tay của Từ thị còn chưa rơi xuống thì ngoài cửa đã truyền đến một giọng nữ lạnh lùng.

"Làm cái gì vậy?"

Tứ Nhi sửng sốt.

Nàng bị thanh âm này thức tỉnh.

(*Chú thích: 炕 - giường đất, là một loại giường bệ cao thường xây bằng gạch, bên dưới nhóm củi để sưởi ấm vào mùa đông)

Editor: Lạc Rang

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~