Gần giữa trưa, trên chiếc cầu bên ngoài Minh Nguyệt Lâu.
"Thật sao? Tướng quân lúc nhỏ còn xuống sông bắt cá chạch nữa ư?"
Tần Nguyệt Oánh ngồi dưới chiếc ô lớn tránh nắng, nói chuyện với một ông lão tóc bạc hoa râm bên cạnh.
Nàng cầm một nắm hạt dưa trong tay, nằm trên chiếc ghế bập bênh cười khúc khích, nhưng ánh mắt lại nhìn sâu vào hồ nước, nhìn qua có vẻ không thật sự vui.
Lão Phúc - đại tổng quản của phủ tướng quân ngồi trên chiếc ghế tre nhỏ cạnh nàng, vẻ mặt lúc này có chút cảm khái lại ưu thương.
"Trưởng công chúa, đa tạ người hôm nay chịu cùng lão già ta tán gẫu một chút," thấy nữ quan thân cận của trưởng công chúa ở đầu cầu đang đi đến, lão Phúc biết đã đến lúc kết chuyện nên đứng dậy cung kính hành lễ, "Có vài việc nếu trưởng công chúa không hỏi chắc lão già ta cũng suýt quên rồi."
Lão Phúc này đã nhìn Phượng tướng quân lớn lên, sau khi trở nên khấm khá ông đã đưa hắn từ dưới quê vào kinh trông nom nhà cửa và chăm sóc mình lúc về già —— chuyện này không phải bí mật gì trong phủ tướng quân.
Tần Nguyệt Oánh cũng mỉm cười đáp lại: "Bổn cung nên cảm ơn ngươi mới phải, bằng không làm sao bổn cung biết được những chuyện ngày nhỏ này của tướng quân?"
"Ngươi là một người có tấm lòng tận trung...... Đi đi, đi làm việc tiếp đi."
Được trưởng công chúa cho lui, lão Phúc lảo đảo đứng dậy, kéo một bên đùi phải khập khiễng rời đi.
Làn gió ấm thổi qua, mặt nước trong vắt lay động, mỹ nhân nhỏ yên lặng nằm giữa cầu, không biết nàng đang nhìn về phía nào, khung cảnh tựa như đông lại.
Nghi Lan dẫn theo hai thị nữ chậm rãi tiến vào, tình cờ đi ngang qua lão Phúc trên cầu.
Bà nhớ lại nụ cười nhàn nhạt có chút buồn của trưởng công chúa khi nói chuyện cùng lão Phúc, lại nhìn theo tầm mắt của Tần Nguyệt Oánh —— hai con vịt trời không biết từ đâu bay đến hồ Quế Nguyệt, lúc này đang chơi đùa trong đám lau sậy cách đó không xa, cổ của con này cọ vào con kia, trông thật thân mật.
Trong lòng Nghi Lan càng buồn hơn.
Trưởng công chúa chắc đang nhớ lại những chuyện khi tướng quân còn ở đây, rơi vào những hồi ức do lão Phúc kể nên mới không kìm được mà đăm chiêu buồn bã.
Đứa nhỏ này cả đời đã chịu bao nhiêu đau buồn, làm sao không chạnh lòng cho được?
Nghi Lan cau mày tiến lại gần, có lẽ sợ quấy rầy nữ tử nằm trên ghế nên bước đi rất nhẹ nhàng.
Lúc này bà chợt thấy Tần Nguyệt Oánh nuốt nuốt nước miếng rồi quay đầu qua.
"Chuyện gì vậy?"
(Editor: nghi bà này thèm thịt vịt lắm chứ nhớ nhung gì đâu)
Nghi Lan nhất thời không nói nên lời.
Nhưng dù sao bà cũng là nữ quan phục vụ bên vua nhiều năm, rất nhanh đã khôi phục thái độ, bình tĩnh cầm lấy bát thuốc do thị nữ phía sau đưa tới.
"Trưởng công chúa, đã đến giờ rồi, người dùng thuốc đi."
Nhìn nước thuốc đen đặc trên tay, khuôn mặt bà lại nhuốm thêm vẻ u sầu.
Trưởng công chúa sức khỏe không được tốt.
Càng lớn chứng chóng mặt của nàng càng nặng, mặc dù đã hỏi thái y rất nhiều lần nhưng những gì nhận được cũng chỉ là mấy phương thuốc an thần này.
Theo lời thái y nói, những cơn chóng mặt này thật ra không gây thương tổn gì với cơ thể, nhưng vẫn phải thường xuyên có người giám sát để đề phòng ngất xỉu ở nơi nguy hiểm hoặc gặp sự cố nghiêm trọng hơn.
Đây cũng là lí do Nghi Lan thường xuyên lo lắng sau khi trưởng công chúa điều động nhiều người rời khỏi Minh Nguyệt Lâu.
Tần Nguyệt Oánh ngồi dậy nhận lấy bát thuốc, cầm thìa quấy đều.
"Nghi Lan cô cô có tâm sự sao?"
Nàng ngước mắt nhìn về phía sau bà.
Hai tiểu thị nữ núp sau lưng sư phụ, một trái một phải thò đầu ra nhìn nàng, bộ dạng hiếu kỳ như hai chú chim nhỏ.
Hình ảnh này khiến tâm tình Tần Nguyệt Oánh khá lên không ít.
Nghi Lan ưu tư nói: "Trưởng công chúa, nô tỳ biết lúc này người muốn yên tĩnh, nhưng bây giờ trong tháp không có ai, nếu người ở bên trong có nhức đầu đau sốt gì không kịp truyền ta, vậy......"
"Được rồi, được rồi," Tần Nguyệt Oánh cắt ngang lời bà, uống một hơi cạn sạch đống thuốc kia, "Gần đây bổn cung cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi."
"Trưởng công chúa, người......" Đừng tự lừa mình dối người.
"Thật sự khỏe hơn nhiều rồi." Tần Nguyệt Oánh đáng thương cau chặt mày.
Thật ra nàng cũng không hiểu nguyên nhân do đâu —— có lẽ là nhờ có nam nhân tẩm bổ cho mình nên cả người cảm thấy thư thái nhẹ nhàng hơn.
Phò mã của nàng còn có những công dụng này sao?
Đúng là không tệ.
Nhưng nàng cũng không tiện giải thích rõ mấy điều này với Nghi Lan.
Vì vậy trước khi người kia còn định nói gì đó thì Tần Nguyệt Oánh đã không kiên nhẫn xua tay trước.
"Các người lui xuống đi, đừng quấy rầy bổn cung ngắm vịt uyên ương."
Tâm trạng Nghi Lan càng thêm nặng nề.
"Trưởng công chúa, đó là vịt trời*."
Tần Nguyệt Oánh nhất thời nghẹn họng.
Nàng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của hai con chim nhỏ núp sau Nghi Lan, cảm thấy dáng vẻ bọn họ giống như sắp nghẹn rồi.
Bầu không khí đang đông cứng thì một thị nữ từ ngoài chợt chạy lên cầu báo tin.
Mấy chuyện tầm thường vặt vãnh thường không đến lượt Tần Nguyệt Oánh phải quan tâm. Nhưng bây giờ Nghi Lan đang muốn thêm người hầu hạ bên nàng, chuyện này tới vừa hay cũng coi như giải cứu cho nàng.
Tần Nguyệt Oánh nhẹ nhàng nằm xuống ghế, nhìn Nghi Lan và thị nữ truyền lời thì thầm một lúc lâu.
Chắc là việc gì khó giải quyết. Hai người nói chuyện một lúc, Tần Nguyệt Oánh thấy sắc mặt Nghi Lan thay đổi mấy lần.
Cuối cùng, Nghi Lan thoáng bình tĩnh lại, bảo ba thị nữ kia đi trước.
Tần Nguyệt Oánh vừa thấy bà như vậy liền đoán ra được gì đó.
"Là chuyện của Tứ Nhi à?"
Nghi Lan gật đầu: "Từ thị lại tới."
Từ thị là thân sinh của Tứ Nhi, thường hay tới làm phiền vòi tiền.
Trước kia khi còn ở phủ công chúa, Nghi Lan cũng không ít lần tống cổ Từ thị này đi. Bà đã sớm nhớ rõ phải xử lý thế nào.
Nhưng hôm nay Tần Nguyệt Oánh lại nói: "Người để Tứ Nhi tự xử lý đi. Nàng ta cũng trưởng thành rồi, trong lòng tự có quyết định, người cũng nên học cách buông tay đi thôi."
Nghi Lan gật đầu —— thật ra trưởng công chúa dặn gì bà cũng chưa từng lắc đầu.
Khi bà phản ứng lại mới cười khổ —— trưởng công chúa nói như thể bà mới là mẹ ruột của Tứ Nhi vậy.
Nhưng có vẻ cũng không hẳn sai.
Tứ Nhi được Nghi Lan nhặt về hai năm trước trong khi đi làm việc được giao ở kinh thành. Nàng ta khi đó mười bốn tuổi, thoi thóp sắp chết đến nơi, Nghi Lan thấy nàng xuất thân đáng thương, gia thế bình thường nên mới cứu sống, thu nạp vào phủ công chúa.
Trong phủ công chúa còn rất nhiều nha hoàn xuất thân giống như vậy, ban đầu Nghi Lan cũng đối xử với Tứ Nhi giống như với bọn họ. Nhưng Tứ Nhi học việc nhanh lại ngoan ngoãn, rất nhanh đã trở nên nổi bật trong đám nha hoàn, thi thoảng còn được hầu hạ bên cạnh trưởng công chúa.
Sau khi Tứ Nhi bắt đầu xuất diện ở phủ công chúa, không bao lâu đã bị nương của nàng ở ngoài kinh thành bỏ tiền ra tìm hiểu được. Từ đó về sau Từ thị liền ỷ vào phủ công chúa, thường xuyên tới "ngồi" ngoài cửa.
Thực ra với một người đã bắt đầu học cách xử lý tiền bạc như Tứ Nhi thì số bạc ít ỏi này không đáng để coi trọng, Nghi Lan cũng vậy, trưởng công chúa lại càng không để vào mắt.
Nhưng điều khiến Nghi Lan lo lắng là lần này trưởng công chúa để Tứ Nhi tự giải quyết.
Làm vậy không phải khiến nàng ta tự vạch vết thương đã khép miệng của mình ra sao?
(Chú thích: vịt uyên ương là tên một loài vịt thường đi với nhau theo cặp, con trống là uyên, con mái là ương. Vịt uyên ương và vịt trời là 2 loại vịt khác nhau. Nữ chính thấy một cặp vịt trời nên đoán nhầm là vịt uyên ương)
Editor: Lạc Rang
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~