Chương 3 - Thức tỉnh
Hắn là trẻ mồ côi từ bé, mệnh danh là tên đầu đường xó chợ kể từ khi mới lọt lòng. Đánh nhau, giật đồ, ă·n t·rộm, l·ừa đ·ảo. Hắn làm bất cứ thứ gì để có thể làm đầy cái bụng rống réo suốt ngày của mình.
Và rồi một ngày hắn được một người tốt nhận nuôi, vào đúng cái hôm tròn mười ba tuổi. Vị thánh nhân đó đã cứu vớt hắn khỏi vũng lầy tăm tối dưới đáy xã hội.
Và tên tốt số bất chợt đấy chính là Tôn Hiếu, một tên đầu đường xó chợ được cứu sống bởi người đàn ông tốt tính. Từ một thằng chỉ có suy nghĩ tiêu cực, t·rộm c·ắp nay đã trở thành một tay săn tin đỉnh cao của nghành ở mảng nguy hiểm nhất, chính là săn tin về t·ội p·hạm.
Từng bước đi của hắn đều được vẽ nên kỹ lưỡng, kế hoạch của hắn chẳng bao giờ thất bại dù trong suy tính lúc nào cũng có đến vài chục phần trăm có bất trắc. Nhưng thứ duy nhất mà hắn không ngờ chính là việc mình bị á·m s·át trên đường về nhà sau nghiệp vụ.
Từng bước đi của hắn chưa bao giờ để bị lộ, luôn kín đáo và im lặng, chẳng bao giờ ra mặt, là một tên vô danh đúng nghĩa. Thế thì ai đã làm ra chuyện này với một tên chẳng có danh tính như hắn chứ?
Mạc Phàm? Không, chắc chắn không phải, hắn ta là người bạn chí cốt, hơn nữa chẳng có lý do gì hắn ta phải á·m s·át hắn cả. Tôn Hiếu đã đưa ra rồi loại bỏ tất cả khả năng Mạc Phàm là h·ung t·hủ.
Trong lúc giữa niềm tin và nghi ngờ đ·ánh đ·ập nhau trong tâm trí vốn chẳng còn minh mẫn của mình. Tôn Hiếu đã thấy được hình ảnh của người đàn ông quen thuộc.
‘Chủ nhiệm...’
Ông ta ngồi xổm, nghiêng đầu, ánh mắt dò xét với vần trán nhăn nhó nhìn hắn. Tay đẩy đẩy đầu hắn rồi đứng dậy.
“Để cẩn thận hơn thì chặt tay chân, bỏ bao, quăng xuống biển. Tổ chức yêu cầu phải xử mối nguy này nên làm cho cẩn thận vào. Còn nữa, hủy chiếc xe đó, xóa hết mấy đoạn CCTV từ sáu giờ đến bây giờ theo lộ trình của nó.”
Nói xong, Chủ Nhiệm rời đi, ông ta có quay đầu lại nhìn Tôn Hiếu, ánh mắt có chút tiếc núi, bởi ông ta đã phải bỏ đi một quân cờ tuyệt vời. Nhưng vì đây là lệnh của tổ chức nên chẳng thể nào cãi lệnh được.
...
Tôn Hiếu chẳng hiểu sao mình vẫn còn ý thức. Chẳng phải khoa học đã chứng minh nếu cơn đau vượt mức chịu đựng thì não sẽ bắt cơ thể dừng hết chức năng nhận thức hay sao?
‘Có thể do mình chẳng còn thấy đau gì nữa.’
Tôn Hiếu cười trong tâm trí, thậm chí nếu bây giờ miệng hắn còn nguyên, cơ quan phát âm còn hoạt động thì hắn cũng sẽ cười thật lớn vì hoàn cảnh trớ trêu này cho mà xem.
Ai đời mà ngờ người mà mình luôn luôn kính trọng, dốc hết sức để phục vụ lại là người g·iết mình cơ chứ.
‘Chặt tay, chặt chân, sao không chặt luôn đầu tôi như tên sát thủ điên khùng khi nãy luôn?’
Tôn Hiếu nghĩ, hắn ta chẳng hiểu chuyện gì cả. Đơn giản là vì sâu trong tâm trí hắn vẫn còn một chút niềm tin cho người đã cưu mang mình, đúng là nực cười, cái thứ gọi là lòng biết ơn này đã ngăn hắn tăng độ hận thù với Chủ nhiệm hay sao?
Cả cơ thể hắn giờ chẳng còn nguyên vẹn, tay chân thì đứt lìa bị bỏ trong một cái bao bố to lớn rồi lại được nhét gọn vào chiếc vali chứa đầy bi kim loại nặng. Sau cùng lại bị quăng xuống sông theo những gì hắn nghe được.
‘Thế là mình c·hết trong khi ý thức vẫn còn được giữ sao? Tình cảnh chó điên gì thế này? Bây giờ thì hơi phản khoa học rồi đấy...’
Tôn Hiếu nghĩ nên tự mình hóa kiếp, nhưng thực tế thì hắn lại chẳng hề muốn, mà thực sự thì hắn cũng chẳng làm được gì, vì bây giờ loại thần kinh kết nối răng lưỡi cũng chẳng còn, hắn chẳng thể cắn lưỡi t·ự t·ử được. Việc nín thở thì lại là một thứ nhảm nhí, vì khi không chịu nổi bộ não sẽ tự động cưỡng chế bắt cơ thể tự động hít thở lại mà thôi.
Tôn Hiếu trong lòng thực sự vẫn muốn sống, hắn còn muốn biết thế giới này đẹp xấu chỗ nào nữa cơ mà. Hơn nữa hắn còn chưa đạt đến thứ gọi là đỉnh cao của thành công, chưa hưởng được giàu sang phú quý, đặc biệt hơn nữa hắn vẫn là trai tân chưa một lần bị bóc tem.
‘Mình không muốn thành pháp sư vì còn zin đâu...’
Tôn Hiếu nhắm mắt, bắt đầu mơ về những thứ mình muốn. Đúng là vậy, bởi tình cảnh hiện giờ, c·hết không ra c·hết sống không ra sống thì chỉ có việc nằm mơ linh tinh rồi đợi lúc cơ thể kiệt quệ và c·hết thôi.
Cho đến khi hơi thở cuối cùng được trút ra thì Tôn Hiếu vẫn còn khát vọng được sống mãnh liệt. Hơn nữa, giờ đây lại thêm sự hận thù mà hắn nghĩ mình chẳng bao giờ mình sẽ có, phải, hắn muốn tìm và hỏi ra lẽ lý do.
‘Dù sao thì ít nhất mình cũng đã cố gắng...’
Và rồi Tôn Hiếu đ·ã c·hết, khi chiếc vali cũng vừa chạm vào đáy sông.
Cùng lúc đó, thứ ánh sáng kỳ lạ xuất hiện bên dưới chiếc vali nặng trịch chứa xác Tôn Hiếu rồi tắt dần đi.
| Tìm mục tiêu truyền thừa...
| Tìm mục tiêu truyền thừa...
| Tìm mục tiêu truyền thừa...
| Đã tìm được.
| Xác nhận danh tính...
| Đã hoàn thành xác nhận danh tính.
| Kiểm tra điều kiện...
| Kiểm tra chỉ số hy vọng...
| Đạt yêu cầu.
| Kiểm tra chỉ số khát vọng tồn tại...
| Đạt yêu cầu...
| Kiểm tra chỉ số sự sống...
| Thấp báo động...
| Đạt yêu cầu...
| Xác nhận đối tượng hoàn hảo.
| Bắt đầu quá trình truyền thừa...
| 0%...
| 0.1%...
| ...
| 10%...
| ...
| 99.9%
| Truyền thừa thất bại.
| Phát hiện lỗi...
| Chủ thể bị tổn hại nặng nề...
| Bắt đầu quá trình phục hồi.
| Phân tích mã nguồn...
| Đã chọn ra mã nguồn phù hợp...
| Homo Sapiens...
| Đã hoàn thành...
| Phát hiện lỗi...
| Mã nguồn không phù hợp để truyền thừa...
| Phân tích mã nguồn chuyển đổi...
| Phân tích mã nguồn chuyển đổi...
| Phân tích mã nguồn chuyển đổi...
| Đã hoàn thành chọn mã nguồn mới...
| Viatorem...
| Xác nhận Viatorem làm mã nguồn mới.
| Bắt đầu quá trình chuyển đổi mã nguồn...
| Đã hoàn thành.
| Bắt đầu sửa lỗi chủ thể...
| Đã phục hồi chủ thể.
| Bắt đầu quá trình truyền thừa...
| 0%...
|...
| 100%...
| Đã hoàn thành truyền thừa...