Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cuồng Cực Thăng Hạng

Chương 2 - Có chơi có chịu




Chương 2 - Có chơi có chịu

Tôn Hiếu đã về đến nhà. Hắn quyết định sẽ hoàn thành xong bài báo cáo để ngày mai có thể chuẩn bị cho thứ gì đó mới mẻ, hắn tự đắc chí, bởi làm sao lại tồn tại một người có tâm với nghề như hắn cơ chứ.

Hùng hục cho đến một giờ sáng thì Tôn Hiếu cũng đã hoàn thành công việc. Hắn ta gật gù thỏa mãn với kết quả hoàn hảo này.

Chỉ với một vụ mà hắn viết được tận 10 bài báo, mỗi thứ được đưa lên một ít và từ từ để thu hút chú ý dư luận quả là một bài toán quá đơn giản.

Tôn Hiếu sau khi gửi bảng kế hoạch lẫn các bài báo cáo cho sếp thì cũng làm vài thứ như vệ sinh rồi ngủ một giấc cho đến sáng.

Sáng hôm sau, Tôn Hiếu dậy cũng khá sớm, bởi hắn có kỹ thuật ngủ 4 tiếng là đủ năng lượng cả ngày, cơ thể hắn đã quá quen với việc này nên chưa đến sáu giờ sáng thì đã dậy với tâm thế tràn đầy năng lượng.

Tôn Hiếu làm những việc như thường ngày, tắm rửa, vệ sinh xong thì chuẩn bị buổi sáng với bản tin đang chiếu trên vô tuyến khi tiếng chuông đánh vang điểm sáu giờ sáng vừa vang lên.

"Tối ngày hôm qua, ngày 28 tháng 4 năm 2077. Ở một con hẻm thuộc phường 11 quận 8 đã xảy ra vụ h·iếp dâm đáng sợ giữa ba Siêu năng giả trẩu tre và một cô gái đáng thương. Theo kết quả từ đội điều tra thì n·ạn n·hân vẫn còn hôn mê sâu..."

Tôn Hiếu nhoẽn miệng cười, quả là chủ nhiệm, sáng thế mà tin tức đã lên rồi. Hắn lấy điện thoại ra kiểm tra tin nhắn, ông ấy còn chẳng thèm gửi tin nhắn xác nhận là đã đọc kịch bản như mọi khi. Ông ấy là kiểu người như thế, làm trùm thì có quyền, có tin thì đăng lên ngay chứ chẳng lề mề lê thê.

Cùng lúc ấy, điện thoại báo tin ngân hàng nhận được tiền. Tôn Hiếu nhẩy cẫng lên. Quả là chuỗi tin tức 10 bài có khác, chủ nhiệm thưởng hẳn một nghìn, nhiêu đây cũng đủ để hắn trả tiền sinh hoạt cả mấy tháng luôn rồi.

(Lời tác giả: Lấy USD làm chuẩn trong truyện, tiền Việt hiện tại có giá như USD hiện tại.)

Tôn Hiếu đem niềm vui đó vào bữa sáng, hôm nay món ăn ngon kỳ lạ, quả nhiên cố nhân bảo chẳng sai: "Nhà sạch thì mát, bát sạch ngon cơm, tâm trạng vui thì ăn gì cũng ngon".

Tôn Hiếu rời khỏi nhà khi hoàn tất mọi thứ. Hôm nay hắn quyết định không đến công ty mà sẽ đi đến quán cà phê mà chill.

Dẫu nói là thế nhưng hắn thực tế lại Chill bằng cách lên Darknet. Chiếc điện thoại kết nối với kính đa chiều hiện rõ trước mắt hắn một đống thông tin với hàng chục cửa sổ chat chít và diễn đàn.

Với hắn thì Darnknet không quá xa lạ. Bởi thông tin Siêu năng giả Biến Dị hay mấy thông tin gì đó liên quan đều được hắn moi ở đây.

Trên Darknet thì ai mà chả nặc danh, nhưng thực tế thì các Stealer hay Kẻ cắp thông tin luôn lảng vảng trên đó. Chúng sẽ tìm những con mồi gà mới mà gửi tin dọa nạt, nào là t·ống t·iền hay sẽ g·iết nếu không đáp ứng điều kiện đưa ra. Vân vân và mây mây.

Khoảng sau, Tôn Hiếu đã tìm thấy thứ mình cần. Lũ t·ội p·hạm ngông cuồng trên Darnket không biết là ngây thơ hay là giả ngu nữa. Chúng ngang nhiên đăng cả kế hoạch phạm tội của mình, hơn nữa còn bảo rằng sẽ trực tiếp quá trình phạm tội cho con dân Darknet xem cho trực quan.

Tôn Hiếu cười dở vì hôm nay nắm được một vụ ngon lành. Hắn chắc chắn rằng đây là một vụ lớn, vì nếu theo bọn phạm tội này nói thì hôm nay sẽ là cuộc t·hảm s·át một gia đình công chức. Lý do là gì á? Các ngươi biết những chương trình giải trí thực tế sinh ra như thế nào không? Chọn đại một đối tượng và thực hiện những trò đùa để xem cảm xúc ‘rì ắc sần’ của họ thôi. Mấy trò g·iết người để xem phản ứng của những con mồi trên Darknet xảy ra như cơm bữa đấy.

Trong thời đại giải trí lên ngôi, xã hội bình ổn, đến cả ăn xin giả vờ cũng sống xa hoa, sáng xin ăn tối lên Bar thì đạo đức làm gì có chuyện giữ vững như thời mấy chục năm trước.



‘Vậy đi, chọn vụ này.’

Tôn Hiếu là một tay săn tin lâu năm, hắn đã kinh qua hàng vạn vụ rồi. Thu thập thông tin, viết nội dung và sở hữu lượng bài viết chất lượng với số tương tác khổng lồ không phải ít. Đa số thứ hắn thu thập đều là các vụ án g·iết người không ai ngờ, đôi lúc cũng là những bài viết về những bí ẩn quanh quẩn trong đô thị hay vùng hẻo lánh ít người. Nào là ma không đầu đi dọa mấy thanh niên say rượu, sau cùng vỡ lẻ ra khi điều tra căn nguyên thì đó là một Siêu năng giả có khả năng điều khiển xác sống. Còn có cả vụ một vạn người mơ thấy người đàn ông với gương mặt y chang nhau đang múa thoát y, song thì lại là do một thằng nhóc Siêu năng giả 15 tuổi với khả năng xâm nhập giấc mơ người khác.

Siêu năng giả và Siêu năng giả. Nói chung thì thời đại này pháp luật thông thường không đủ đối phó với chúng, chỉ có mạnh hơn để ép chúng phải ngoan ngoãn. Thế nên Biệt đội đảm bảo trật tự Siêu năng giả mới ra đời. Tôn Hiếu cũng thở phào nhẹ nhõm vì ít nhất đã dẫn dắt Mạc Phàm trở thành một đội trưởng tài năng của Biệt đội đảm bảo trật tự Siêu năng giả, tên bạn chí cốt cũng hỗ trợ hắn rất nhiều trong việc kết thúc mấy vụ án này.

Quay trở lại với công việc, Tôn Hiếu đã quyết sẽ chọn v·ụ t·hảm s·át gia đình công chức, diễn ra vào khuya hôm nay, số lượng Siêu năng giả thì có vẻ chỉ là hai tên ất ơ muốn nổi tiếng nên đã chọn một vụ lớn để đánh bóng tên tuổi.

Sau khi thu thập thông tin có thể biết được ở tảng băng nổi trong Darknet, Tôn Hiếu gửi nó cho Mạc Phàm và bảo rằng hãy tập kích im lặng, lũ Siêu năng giả có thể có Ngoại cảm giả, chúng là những kẻ phiền phức, có thể đo động năng tỏa ra từ các Siêu năng giả mà phác giác, từ đó ngừng kế hoạch mà bỏ chạy.

Tôn Hiếu là một con người bình thường, phải, bình thường đến mức chẳng có gì bình thường hơn. Hắn sẽ thực sự nổi bật một tí nhờ sức mạnh nếu đưa hắn về khoảng thời gian trước Siên năng niên. Tức là thời gian mà các Siêu năng giả chưa xuất hiện. Còn trong thời đại bây giờ, hắn là người bình thường, không có khả năng thức tỉnh thành Siêu năng giả vì không sở hữu Siêu năng hạch hay đơn giản là không có tư chất.

Tôn Hiếu vốn cũng đã quen với chuyện này, dù sao thì làm phóng viên có siêu năng lực cũng chỉ tốt thêm mà thôi, quan trọng cũng là kỹ năng của bản thân, bởi có ẩ·u đ·ả xảy ra thì chạy là được chứ gì.

Tôn Hiếu uống xong ly nước thì ra về.

...

Chín giờ tối.

Tôn Hiếu đã chuẩn bị xong tất. Vì là người thường nên sẽ không bị phát hiện bởi lũ ngoại cảm nên hắn rất tự tin với việc lén lút xâm nhập hiện trường.

Hắn là một nhà báo, ừm, và là một tên tà đạo làm tất cả để có tin hay. Hắn không có ý định trở thành anh hùng, không có ý định trở thành người có phẩm chất đạo đức tốt. Vì thế hắn không có ý định ngăn cản cuộc t·hảm s·át này xảy ra. Hơn nữa, những người sẽ nằm dưới lưỡi hái tử thần hôm nay cũng không phải là những người trong sạch nên để bọn chúng c·hết cũng không phải là chuyện gì quá ác độc.

Pháp luật không xử được thì cứ để chúng c·hết bởi cách tàn nhẫn nhất, sau đó sự thật về chúng sẽ do hắn thông báo đến công chúng.

‘Mình sẽ biến hai tên này thành ngôi sao.’

Sở dĩ Tôn Hiếu đến sớm vào giờ này là để bố trí tất cả các máy ghi hình ở mọi góc trong và ngoài nhà, ở cả trong rừng cây quanh nhà với bán kính mười mét. Tất nhiên là với kỹ năng lén lút đỉnh cao chẳng khác gì Ninja thời chiến thì gia chủ phát hiện hắn là điều không thể.

Mất cũng gần hai tiếng thì mới hoàn thành, Tôn Hiếu quay trở lại chiếc Van mình đậu ở bãi giữ xe cách đây tận vài cây số.

Chỉ còn vài phút nữa là đến giữa đêm. Tôn Hiếu đã về kịp căn cứ của mình, ở khoang sau của xe, hắn ta đã khởi động bộ máy tính với khả năng xử lý mạnh mẽ của mình và 20 màn hình với tổng 80 khung phim đã chiếm đầy chỗ của khoang xe, chỉ chừa lại cho hắn một chỗ ngồi khiêm tốn.

Cơ bản thì hắn cũng đã quen với chuyện này nên chẳng gì bất tiện cả.

Chuông reng báo hiệu giờ vàng đã đến.



Hắn bỏ qua những màn hình quan sát của mình mà dùng hai chiếc điện thoại đang hiện đoạn phim trực tiếp của hai tên Siêu năng giả tập làm sát thủ ngày hôm nay, và quả nhiên chúng đã bắt đầu hành động theo đúng giờ đã nói.

“Đúng là uy tín mà. Gửi mỗi người 50 đồng.”

Nói là làm, hắn gửi cho hai tên Siêu năng giả 50 đồng, bên cạnh đó cũng không phải chỉ mình hắn mà còn hàng chục nghìn người gửi nữa, xem ra làm mấy vụ này thu bộn tiền, trong phút chốc Tôn Hiếu có chút dao động khi nghĩ sẽ làm mấy vụ này, nhưng lại gạt bỏ ngay.

‘Nên tịnh tâm mà sống nhé ta ơi.’

Lượng người xem ngày càng tăng, cả hai bên gần như sấp sỉ bằng nhau với con số lên đến đơn vị triệu.

“Tới rồi.”

Theo thông tin thì nhà này có cả thẩy mười hai người chung sống, không có trẻ em hay vị thành niên, đa số đều đã ngoài ba mươi, người lớn nhất là khoảng bảy mươi.

Hai tên Siêu năng giả đã có kế hoạch từ trước, bọn chúng di chuyển quả nhiên thành thục trong khu rừng với đầy cạm bẫy báo động, đến nổi mà Tôn Hiếu còn chẳng tin được.

Sau khi vượt được chướng ngại thì chúng đột nhập vào nhà qua cửa sổ. Vì Tôn Hiếu đã phá bỏ báo động trước đó của ngôi nhà cho nên đã vô ý để phi vụ này của bọn chúng trở nên dễ dàng hơn khá nhiều, bởi trong lúc đặt Camera quanh nhà thì hắn biết được chỉ c·ần s·ai sót chạm vào báo động thì coi như c·hết không toàn dung, dòng điện mười vạn vôn sẽ truyền đến và giật cơ thể liên tục trong khoảng thời gian mấy phút đấy chứ không đùa.

“Mình nên bật lại, thôi thì dù sao cũng có hình ảnh của loại bẫy c·hết người này rồi. Cho vào báo cáo luôn.”

Hai tên Siêu năng giả tiếp tục lén lút vào nhà, à mà không phải, thật ra chỉ có một tên mà thôi. Một tên thì lén la lén lút với các pha tấu hài hình thể, một tên thì lại hiên ngang ưỡng ngực mà đi.

“Á, bắt được rùi.” Tên hiên ngang nói, cái giọng bỡn cợt làm Tôn Hiếu bật cười, à mà nó nhạt thật, hắn nghĩ vậy, còn chẳng biết vì sao hắn cười, có lẽ cuộc đời nhạt thếch như nước cất đã làm hắn cười trước mấy tình huống thế này.

Và cái tên b·ị b·ắt ấy cũng người đầu tiên bị g·iết bằng một nhát dao c·ứa c·ổ.

Còn tên lén lút thì sao? Tên này thì mới là nhân tố chúa hề của thập kỷ. Gặp con mồi là hắn im lặng núp một góc, chẳng dám hó hẻ nửa lời.

“Ủa cái quằn gì vại?” Tôn Hiếu lắc đầu, uống ngụm nước.

Thấy một lúc rồi mà tên lén lút không làm được chuyện gì, Tôn Hiếu chuyển sự chú ý sang tên hiên ngang. Quả nhiên là phong cách dứt khoát, chỉ trong vòng chưa đến một phút mà cả căn phòng năm người đã bị g·iết hết tất cả, hắn ta còn rút ra một cây rìu, chặt tứ chi lẫn đầu một người đàn ông trung niên, sau đó lấy ra bốn thanh sắt có chức năng kéo dài rút ngắn mà cắm lên mặt sàn, trên đỉnh của những thanh sắt đó là tứ chi và phần thân của người vừa bị g·iết.

Dù tởm lợm nhưng Tôn Hiếu cũng đã phải làm quen với hình ảnh này từ rất sớm, cụ thể thì chủ nhiệm đã bắt hắn phải vào các diễn đàn ‘hardcore’ trên Darknet để xem mấy thứ hình ảnh còn ghê hơn cả thế này nữa.



Nói chung thì cái gì nhiều thì trở thành lờn vậy thôi.

Thế là chỉ còn sáu người. Lần này thì bên phía của tên lén lút đã có động tĩnh, bây giờ thì hắn mới biết mấy tên làm màu mới là nguy hiểm nhất.

Tên lén lút vốn không phải là sợ mà đang ẩn nấp, hắn đang đưa những con mồi vào trong cùng một căn phòng, phải, là sáu người cuối cùng. Sau đó hắn đã xuất hiện đột ngột, khóa trái cửa và bắt đầu trò chơi của mình.

Hắn lấy ra một bộ bài, đưa cho những người đó rút ra một tấm. Ai nấy cũng sợ hãi mếu máo nhưng đều làm theo răm rắp, phải rồi, đang nằm trước nòng súng lẫn trước mắt là một tên có vấn đề thần kinh thì không hãi làm sao được.

Khi đã cầm trên mình một lá bài, bọn họ có lệnh từ tên nhút nhát nên đã đưa mặt những là bài ra, từ trái qua phải của sáu người lần lượt là số 7, số 9, số 3, số 1, con Đầm và Joker.

Tôn Hiếu cũng dần dần đoán ra ý đồ của hắn nhưng vẫn chưa chắc chắn.

Sau một tràn cười điên loạn, hắn gọi người giữ số 7 lên, tay vỗ vai hắn, nhẹ nhàng nói “Mọi chuyện không sao cả.”. Và rồi tay liền dao đâm bảy nhát vào bụng của người đó. Kết quả là máu chảy lênh láng. Hắn cười toe toét như được mẹ cho kẹo.

Những người còn lại biết số phận của mình sẽ như vậy nên không chịu khuất phục, bắt đầu vùng mình lên mà chạy quanh lấy đồ phòng vệ, người thì cái ghế, người thì cây đèn bằng đồng, người thì cây kéo. Ai ai cũng có thứ để phòng vệ, nhưng tên điên này cũng đã chuẩn bị từ trước, hắn dùng súng điện làm con mồi t·ê l·iệt hết, sau đó số 9, số 3, số 1 và con Đầm đều đã b·ị đ·âm theo số nhát hiện trên lá bài.

Còn người Joker thì số phận bi ai hơn, trong lúc bị t·ê l·iệt nhưng vẫn còn ý thức, hắn ta bị tên điên này thọc một thanh sắt từ lỗ hậu chẳng khác gì thọc tiết heo, một phát lên thẳng xuyên qua họng và c·hết ngay tức khắc.

Và ngay lúc này, kênh chat hiện hằng đống biểu tượng cảm xúc hạnh phúc và vui mừng.

Cũng phải thôi, bọn chúng vốn là những tay l·ừa đ·ảo là làm hàng chục người phải t·ự t·ử vì chẳng biết vì sao lại dính phải mấy tội mà mình chẳng gây ra. Người thì chỉ là nhân viên đóng gói lại trở thành một tên tiểu tốt buông chất cấm, người thì trở thành kẻ s·át n·hân bỏ trốn dù trước đó chỉ là một nhân viên phục vụ bình thường không tiền án tiền sự.

Tóm lại, vu khống làm giả thông tin làm người khác khốn khổ bởi những thứ không phải họ làm thì c·hết cũng đáng mà thôi.

Và trong lúc đưa ra lời chào kết thúc buổi trực tiếp thì hai tên Siêu năng giả đã bị tóm gọn bởi Biệt đội đảm bảo trật tự Siêu năng giả, quả nhiên là nhanh và đúng giờ. Tôn Hiếu đã lo liệu tất cả mọi tiến trình, một kế hoạch với thời gian sai số rất ít, và người kết thúc vụ việc này sẽ lại là Mạc Phàm.

Tôn Hiếu khi thấy buổi trực tiếp đang phát cảnh chúng bị Biệt đội đảm bảo trật tự Siêu năng giả bắt đi thì đã nhấc máy gọi cho bạn hắn.

“Này Mạc Phàm, trên người chúng có máy quay trực tiếp ngay ngực đấy.”

Thông báo xong thì Tôn Hiếu cũng rời xe đi đến hiện trường, chào hỏi thằng bạn chí cốt, thu lại hết tất cả máy quay và về nhà.

Lái xe bon bon trên con đường dài, vừa ngắm cảnh vừa huýt sáo với tâm trạng phấn khích. Tôn Hiếu cũng chẳng biết chuyện gì sẽ sắp xảy ra với hắn.

Bùm-

Chiếc xe bỗng dưng nổ tung rồi b·ốc c·háy phừng phừng giữa đường đi, cả người hắn dường như chẳng còn chút cảm nhận gì với cơ quan thần kinh, mắt chẳng thấy gì nữa, chỉ là một khung cảnh mờ ảo, ngũ giác giờ đây đã biến mất, chẳng sử dụng được gì cả.

Hắn bò ra khỏi xe bằng sức của một cánh tay còn chút năng lượng, cả cơ thể giờ đây thịt nát xương tan, đầu thì bị găm hằng đống miễn chai từ kính.

Và rồi một nhóm người đi đến, hắn không biết họ là ai, cũng chẳng biết chúng sẽ làm gì với mình, nhưng hắn biết được rằng, mình đã bị á·m s·át.

‘Con mẹ nó.’