Cuồng Chiếm Hữu: Mạc Tổng, Tha Cho Em

Chương 92: Tôi không cho phép




“Lại tính không từ mà biệt à?”

Mặc kệ Mạc Đăng Sinh tỏ thái độ khó chịu, Hạ Tử Băng vẫn lạnh lùng kéo va ly đi ngang qua. Thấy vậy, hắn dang tay kéo cô lại rồi bế người đặt lên giường.

“Buông tôi ra!”

“Nếu em còn chống đối, đừng trách tôi tàn nhẫn.” Hắn lên tiếng đe dọa.

Hơn ai hết, Hạ Tử Băng hiểu rõ Mạc Đăng Sinh là người như thế nào. Hắn đã nói thì chắc chắn sẽ làm được, ngoại trừ việc hứa sẽ ly hôn với cô. Kết quả thì sao, dù giấy đã ký nhưng bản thân vẫn bị hắn giữ lại ngôi nhà này.

“Anh…”

Nhìn thấy vết thương trên má cô, hắn liền hiểu ra ai là người đứng sau. Tuy vậy, hắn không thể thay cô trả thù bởi đó là mẹ hắn, dù bà làm gì thì bản thân Mạc Đăng Sinh cũng không thể lớn tiếng trách phạt.

Không để cô nói hết câu, hắn nhẹ nhàng cúi đầu xuống hôn lên má cô, cảm giác vô cùng nhẹ nhàng và ấm áp. Hạ Tử Băng đang có thai, bản thân khó mà chống cự lại sức ép của hắn.

“Có đau không?”

“Hỏi thừa.”

Cô lạnh lùng trả lời, nghiêng đầu sang một bên, cố ý không nhìn vào mắt hắn. Cô mệt rồi, không đủ sức để hầu hạ bất kỳ ai nữa.

“Vậy để tôi giúp em.”

“Không cần.”

Cho tới lúc này, Hạ Tử Băng vẫn giữ thái độ cứng rắn với hắn. Vì biết mọi chuyện không thể kết thúc êm đẹp, bản thân cũng hạn chế để tình cảm phát triển thêm.

Nhìn người mình yêu bày tỏ thái độ chán ghét, Mạc Đăng Sinh lại muốn chinh phục cô. Mắt hắn lừ lừ đỏ, vội vàng cúi xuống hôn lên đôi môi căng mọng của cô. Cảm giác bị hắn cưỡng hôn thật sự không dễ chịu chút nào. Tiếc là dù cô có cố gắng phản kháng tới đâu, Mạc Đăng Sinh cũng không dừng lại. Ngoài việc im lặng cam chịu, cô không có sự lựa chọn nào khác.

“Nếu tôi chưa cho phép, em tuyệt đối không được bỏ đi.”

“Sớm muộn gì tôi cũng chạy trốn khỏi anh. Mạc Đăng Sinh, chúng ta… không thể hàn gắn được nữa đâu.”

Chẳng hiểu sao khi nói những lời này, nước mắt cô lại rơi. Hạ Tử Băng dứt khoát muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn, thế mà trái tim lại nhói lên từng hồi. Phải chăng càng cố kết thúc, nỗi đau lại càng kéo dài thêm?

“Chuyện này không tới lượt em quyết định.”

Hắn vẫn thế, chỉ nhất nhất muốn làm theo ý mình, chưa bao giờ để ý tới cảm xúc của cô. Hắn đâu biết, đó cũng là một trong những lý do khiến họ càng lúc càng xa.

Nhìn người đàn ông nằm trên người mình, nước mắt cô trượt dài trên đôi gò má. Cô đã cố gắng, vô cùng cố gắng để âm thầm rời khỏi cuộc đời hắn, thế mà chẳng biết bằng cách nào đó, hắn luôn phát hiện kịp thời, kéo cô lại ngôi nhà như địa ngục này.

“…”

Thấy cô tỏ vẻ buông xuôi, hắn lại hôn cuồng nhiệt hơn nữa. Cuối cùng, mọi thứ cũng chỉ dừng lại ở đó, không thể tiến xa hơn. Dường như hắn đã chán cô rồi, hứng thú nhanh chóng bị dập tắt.

Kể từ lúc đề nghị ly hôn, thái độ của Hạ Tử Băng đối với hắn khác xa một trời một vực. Nếu như trước kia cô là con mèo nhỏ ngoan ngoãn, suốt ngày rúc đầu vào người hắn thì giờ Hạ Tử Băng như một con thú hoang, khó mà thuần phục được. Mà hắn thì không thích phụ nữ bướng bỉnh.

Cánh cửa khép lại, cô từ từ ngồi dậy, kéo vai áo lên rồi nở một nụ cười đắng chát. Cơ thể này hắn dùng chán rồi, còn tha thiết gì nữa. Người đi, cửa đóng chặt, chỉ một mình cô đối diện với chính mình. Quen rồi, quen với cảm giác bị người ta vứt bỏ như một món đồ cũ kĩ. Và có lẽ giờ hắn đang tới bệnh viện, thăm người vợ kia.

“Mạc Đăng Sinh, hy vọng là anh sẽ không tìm tới đây thêm một lần nào nữa.”

Rất nhanh, tiếng xe ở dưới sân vọng đến bên tai Hạ Tử Băng. Không nằm ngoài dự đoán, hắn đi rồi. Trên đường tới bệnh viện, Mạc Đăng Sinh cứ mãi nghĩ ngợi về thái độ của cô đối với mình. So với Chung Chí Nguyên, rõ ràng cô có phần thiên vị hơn.

“Có khi nào đứa con trọng cô ấy là của hắn ta không?” Hắn tự hỏi.

Với sự phát triển của y học, việc kiểm tra ADN với một đứa bé chưa chào đời là chuyện nằm trong khả năng. Tuy nhiên, hắn chưa chuẩn bị tâm lý để đối điện, càng không muốn để cô vin vào chuyện đó mà rời đi.

Một lúc sau, Mạc Đăng Sinh đã có mặt tại bệnh viện. Hắn không muốn tới nhưng bà Mạc cứ thúc giục, phận làm con không thể trái ý mẹ cha.

Vừa mở cửa vào, hắn liền thấy Dương Thanh mệt mỏi tựa đầu vào thành giường, gương mặt bơ phờ. Nhìn sang bà Mạc, hắn nhẹ nhàng lên tiếng: “Sao rồi mẹ?”

“Đứa bé không giữ được. Thành ra…”

Cùng lúc đó Dương Thanh bật khóc, nhào tới ôm chầm lấy hắn, nức nở nói: “Đăng Sinh, anh nhất định phải báo thù cho con chúng ta. Nếu không phải vì cô ấy thì… thì…”

“Được rồi. Tranh thủ nghỉ ngơi đi, chuyện kia tôi sẽ lo.”

Hắn không tin Hạ Tử Băng lại làm ra chuyện này nhưng mọi thứ xảy ra trước mặt, có muốn phủ nhận cũng khó.

Sau khi trấn an tinh thần cho Dương Thanh xong, Mạc Đăng Sinh mở cửa đi ra ngoài. Cửa vừa khép, một bóng dáng quen thuộc liền xuất hiện trong tầm mắt hắn. Tại sao hai người họ lại đi chung với nhau?