Gặp Lâm Bá Thương xong, lòng Dương Thanh thấp thỏm không yên. Hơn nữa, chuyện giữa cô và gã đã bị Hạ Tử Băng nhìn thấy, ai dám chắc cô ấy sẽ không tọc mạch với nhà họ Mạc.
“Không được. Phải sớm kết thúc thôi.” Dương Thanh tự nhủ.
Hai người vừa đi qua bậc cửa, cô ta đã lên tiếng: “Chị Băng!”
Cho tới giờ phút này, Dương Thanh vẫn bày ra gương mặt lịch sự giả tạo. Trước khi xử lý được đối phương, cô ta phải dùng tới chút mánh khoé xã giao này.
“Có gì không?” Hạ Tử Băng xoay người lại nhìn, gương mặt không bộc lộ chút cảm xúc nào.
“Chuyện lúc nãy… chị đã nghe hết rồi sao?” Dương Thanh dè dặt hỏi, cố tình thăm dò thái độ của Hạ Tử Băng. Vì vậy mà ánh mắt cô ta không hiền dịu chút nào.
“Quan trọng à?”
Vốn dĩ cô không để tâm tới sự tồn tại của Dương Thanh trong ngôi nhà này, cái cô muốn là hai mẹ con được bình an. Đợi sau khi sinh con xong, cô sẽ âm thầm rời đi, trả lại những thứ căn bản không thuộc về mình.
Dứt lời, Hạ Tử Băng bỏ đi. Cô phải nhanh chóng chuẩn bị bữa sáng, nếu không muốn nghe bà Mạc hạch sách nặng nhẹ. Cùng lúc đó, Dương Thanh cúi người xuống thấp, đưa tay ôm lấy phần eo.
“Á… đau, đau bụng quá!”
Nghe vậy, Hạ Tử Băng vội bỏ thức ăn sang một bên, chạy tới xem xét tình hình.
“Cô bị làm sao vậy?”
“Tôi… tôi…”
Cô ta vừa ôm bụng vừa nằm vật ra sàn nhà, rồi lại hét toáng lên: “Á! Cứu tôi, cứu tôi với!”
Thanh âm lan rộng khắp nơi, đánh động cả giấc ngủ của mọi người. Chưa đầy năm phút, bà Mạc và Mạc Đăng Sinh đã xuống cầu thang, chạy tới nơi Dương Thanh đang nằm.
“Cô… cô làm gì vậy?”
Hạ Tử Băng tỏ ra vô cùng bối rối trước biểu hiện khác thường của Dương Thanh. Rõ ràng cô chưa chạm vào người cô ta lần nào, tại sao mọi thứ lại trở nên như vậy.
Bà Mạc chạy tới, vội vàng ôm lấy Dương Thanh: “Con bị sao vậy?”
Dương Thanh chưa trả lời ngay, quay sang nhìn Hạ Tử Băng rồi chỉ tay vào người cô: “Chị ấy… đẩy con ngã. Con đau bụng quá mẹ ơi!”
Nhớ tới đứa nhỏ chưa chào đời, bà Mạc nói với con trai: “Mau lấy xe đưa con bé tới bệnh viện.”
“Vâng!”
Vậy là chẳng mấy chốc, Mạc Đăng Sinh đã ôm cô ta rời đi, mặc cho Hạ Tử Băng chưa kịp mở lời. Nhìn theo bóng lưng ấy, cô ngây người, toàn thân trở nên bất động.
Bốp!
Cái tát mạnh tới mức khiến cô chao đảo, một bên tóc rũ xuống, bộ dạng vô cùng khó coi. Hơn ai hết, cô biết vì sao bản thân lại phải hứng chịu sự trừng phạt này.
“Cô đúng là đồ rắn độc mà. Có phải cô muốn hại chết con bé mới vừa lòng đúng không?”
Bà Mạc tức tối, lòng bàn tay nắm chặt, giương mắt nhìn Hạ Tử Băng chằm chằm. Rõ ràng ông bà đã nhân nhượng cho cô vào sống chung, vậy mà còn không biết điều. Đúng thật là hết thuốc chữa.
Cảm giác bỏng rát truyền đến, Hạ Tử Băng đưa tay lên ôm lấy một bên má. Cô không dám chạm mạnh, sợ cơn đau lại trỗi dậy, khuấy động cơ thể.
“Sao? Không có gì để nói à?”
Bà ta tiếp tục chất vấn, ngang ngược đến nỗi muốn giơ tay tặng thêm cho cô một bạt tai. Tuy vậy, lúc này Hạ Tử Băng đã bình tâm trở lại, ngước mặt lên nhìn bà: “Con không có!”
Một lời phủ nhận sao có thể làm hài lòng bà ta. Ở phía đối diện, bà ta vung tay lên tát thêm một cái, sau đó lớn tiếng cảnh cáo: “Tốt nhất là cô nên cầu nguyện cho con bé không sao. Nếu con cháu nhà họ Mạc có chuyện gì, tôi nhất định sẽ không tha cho cô đâu.”
Bà ta ngán phải đối diện với gương mặt xanh xao của cô, lập tức rời đi. Trong phòng khách lúc này chỉ còn lại một mình Hạ Tử Băng, mang theo sự uất ức ngồi rủ người trên ghế sofa.
Chưa bao giờ cô thấy mệt mỏi và chán chường như thế này. Cảm giác vô cùng bất lực.
Song song với đó, chiếc xe chở Dương Thanh cũng tới trước cổng bệnh viện. Mạc Đăng Sinh ôm cô ta vào trong, rẽ hướng tới phòng cấp cứu để các bác sĩ thực hiện việc cứu chữa.
Ngồi dọc hành lang bệnh viện trong lúc chờ đợi, bà Mạc đề nghị: “Con mau đuổi nó ra khỏi nhà cho mẹ.
“Mẹ!” Mạc Đăng Sinh yếu ớt kháng cự.
“Không lẽ con đợi tới khi nó hại chết cháu nhà họ Mạc rồi mới chịu xử lý sao?”
Mạc Đăng Sinh buông một tiếng thở dài: “Để con kiểm tra lại đã. Mới nghe từ một phía làm sao tin được?”
“Con đúng là cái đồ vô tích sự. Có phải con bị nó làm cho mê muội rồi đúng không?”
Trong thâm tâm mình, Mạc Đăng Sinh giá như được như lời mẹ nói. Nếu bị Hạ Tử Băng thu hút lấy, hắn cũng cam tâm tình nguyện. Chỉ là hắn càng cố gắng vun đắp nhường nào, cô lại tỏ vẻ xa cách đến chừng đó.
“Mẹ ở lại đây đi. Con tới công ty.”
Nói thì nói vậy nhưng con đường mà hắn lại xe lại trở về nhà. Cửa vừa mở, hắn không thấy cô đâu, bèn tới phòng ngủ tìm. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, cô đang thu dọn quần áo, có ý muốn rời đi.
“Lại tính không từ mà biệt à?”