Cuồng Chiếm Hữu: Mạc Tổng, Tha Cho Em

Chương 9: Mạc tổng, anh là đồ vô liêm sỉ




“Cô ấy là vợ tôi. Cô ấy chết rồi. Hai người… hai người có quan hệ gì?”

Dương Nhất Hàn hơi mất bình tĩnh, máu trong người đang sôi lên. Nếu đúng như hắn nghĩ, ắt hẳn cái thai trong bụng Hạ Tử Băng không phải con hắn.

“Mẹ kiếp! Cô ta dám qua mặt mình sao?” Dương Nhất Hàn thầm nghĩ.

Mạc Đăng Sinh liếc nhìn Hạ Tử Băng một cái rồi quay sang nói với hắn: “Không phải anh tự cho mình là người thông minh sao? Tự hiểu đi!”

Vẻ mặt thách thức của Mạc Tổng khiến cho Dương Nhất Hàn không thể ngồi yên được nữa, hắn lao tới, vang tay lên đấm vào mặt anh. Kết quả, bản thân lại là người bị thương.

Mạc Đăng Sinh không phải là người dễ đối phó, anh nắm lấy bàn tay hắn, bẻ ngược ra sau rồi dùng lực của một bên vai đẩy người. Rất nhanh, Dương Nhất Hàn đã nằm dưới đất, những ngón tay có cảm giác như sắp rời ra.

“Anh không thể cho cô ấy hạnh phúc, vậy thì làm gì có quyền ngăn cản cô ấy đi tìm hạnh phúc của riêng mình. Không phải chính anh cũng ngoại tình sao? Lại còn công khai.”

“Không liên quan tới mày.” Dương Nhất Hàn muốn đứng dậy chống trả nhưng toàn thân đau nhức. Do đó, hắn chỉ còn cách nằm dưới sàn nhà, nhìn chằm chằm vào Hạ Tử Băng mà khuyên: “Nghe lời anh rể, tránh xa con người đó ra. Nếu không… em sẽ bị hắn hại chết như chị của em đó.”

“Anh Hàn, anh nói vậy là sao? Chuyện cái chết của chị em có liên quan tới người này à?”

Cô là người biết rõ mọi chuyện nhưng lại giả vờ như mình chẳng biết gì. Có lẽ khi quyết định hóa thân thành em gái Hạ Tử Băng, cô đã luôn cảnh giác trước mọi tình huống.

“Phải.”

Dương Nhất Hàn vừa xác nhận xong, Hạ Tử Băng liền quay sang chất vấn Mạc Đăng Sinh: “Nói đi!”

“Cô muốn tôi nói gì? Không phải cô mới là người nên giải thích sao?”

“Anh…” Bị đuối lý trước Mạc Đăng Sinh, Hạ Tử Bằng hằn học bảo: “Anh không nói cũng được. Tôi sẽ tự mình điều tra.”

Dứt lời, cô rảo bước đi mau. Nếu còn ở lại đây thêm một giây một phút nào nữa, cô sẽ bị anh lật tẩy mất. Ai cũng có thói quen, không thể thay đổi trong một sớm một chiều được. Huống hồ, Mạc Đăng Sinh là người thông minh, còn Dương Nhất Hàn lại là người cùng chung chăn gối với cô.

“Lần sau phải cẩn thận hơn mới được.”

Cho tới hiện tại, Hạ Tử Băng vẫn không tìm ra được lý do nào hợp lý để thuyết phục mình. Cô và Mạc Đăng Sinh chỉ mới gặp nhau vài lần, chẳng lẽ anh ta rảnh tới mức bám theo cô ngày lẫn đêm hay sao? Thật khó hiểu.

Thang máy vừa mở, Hạ Tử Băng bước vào. Khi cô quay người lại, một bóng người cao lớn cũng xuất hiện, thẳng tiến vào bên trong. Không nói gì, anh dùng lực áp sát cô vào tường, phía sau cánh cửa từ từ đóng lại.

“Ting…”

“Mạc Đăng Sinh, anh… anh muốn làm gì?”

“Cô nói xem? Nam nữ ở nơi kín đáo này thì có thể làm gì được đây? Tôi…”

Ngay lập tức, không nói hết câu, anh đã cúi người xuống…

“Bốp!” Năm ngón tay in trên mặt anh, Hạ Tử Băng không quên cảnh cáo: “Nếu anh còn dám làm chuyện này với tôi một lần nữa. Tôi sẽ…”

“Ưm…”

Chẳng cần nghe hết, Mạc Đăng Sinh khóa môi cô bằng một nụ hôn, vô cùng bất ngờ. Anh không dễ bắt nạt, càng không dễ nghe lời người khác. Trên đời này, Mạc Đăng Sinh chưa bao giờ biết sợ là gì.

“Tôi không định hôn cô, nhưng cô cứ ép tôi phải làm vậy. Hạ Tử Băng, tôi nói cho cô biết, dù cô làm gì cũng không thể qua mặt tôi được đâu.”

“Anh… anh đúng là đồ vô liêm sỉ.”

“Phải! Cô vừa bị người vô liêm sỉ hôn đó, cô cũng giống tôi rồi.”

“…”

Hạ Tử Băng không biết trả lời như thế nào, may mà thang máy mở, cô có lý do để thoát khỏi đây: “Mau buông tôi ra, không tôi sẽ hét lên với mọi người là anh sàm sỡ tôi. Lúc đó,…”

“Được. Dù gì cũng bị mang tiếng, tôi sẽ làm đến cùng vậy.”

Ngón tay thon dài bấm số tầng thang máy, Mạc Đăng Sinh đưa cô trở lại căn hộ của mình.

“Buông… buông tôi ra!”

Chốt cửa phòng ngủ xong, Mạc Đăng Sinh đẩy cô nằm xuống giường, cởi áo ra. Ngay lập tức, thân hình như tạc tượng của anh lồ lộ trước mặt cô.

“Cô muốn nhìn lắm à?”

Mạc Đăng Sinh cười khẩy, bắt đầu tháo thắt lưng, cử chỉ không một chút do dự. Rất nhanh, tay anh đã đạt lên cúc quần rồi. Và…