“Đừng… đừng lại gần.”
“Đừng lo, đau một chút rồi thôi. Từ nay… sẽ không còn ai tên là Mạc Đăng Sinh nữa.”
Rất nhanh, anh đã bị xô xuống vực thăm, rơi con sông đang chảy xiết. Sau một hồi ngụp lặn, không ai còn thấy người đâu nữa.
“Tốt rồi! Đi thôi!”
Đám người mặc áo đen leo lên xe, phóng thật nhanh, mặc cho đứa bé kia sống chết ra sao? Không cần làm tới nơi tới chốn, ở nơi này, một cậu bé 9 tuổi, không biết bơi làm sao mà sống sót được. Người chết rồi, tiền sẽ vào túi.
…
Nhận được số tiền từ Mạc Đăng Sinh, Hạ Tử Băng tới tìm Dương Nhất Hàn. Lần này trở lại, cô thật sự muốn cho hắn cảm nhận được thế nào là đau khổ. Cô may mắn không chết hoàn toàn, đồng nghĩa với việc ông trời cho cô cơ hội để trả thù.
“Cờ đến tay ai người đó phất. Dương Nhất Hàn, tôi tới rồi đây.”
Chuông cửa vang lên, Diệp Ngữ Yên không có ở nhà, hắn ra mở cửa. Vừa nhìn thấy cô, hắn giật mình, run rẩy tay chân, miệng ú ớ không nói được câu nào nên hồn.
“Cô…”
“Anh Hàn phải không ạ? Anh đừng sợ, em là em gái của chị Băng. Em tới để lấy một ít đồ đạc mà chị ấy để lại, về cho mẹ xem. Mẹ em muốn…”
“À…”
Hắn thở phào nhẹ nhõm. Hắn cứ tưởng đi đêm lắm sẽ có ngày gặp ma, ai ngờ chỉ là tự mình dọa mình thôi. Giờ nghĩ lại, hắn mới nở được một nụ cười gượng gạo rồi tự trấn an:
“Người chết rồi không thể sống lại được. Yên tâm.”
“Anh… em có thể vào nhà không?”
“Đương nhiên rồi.”
Sau khi ổn định chỗ ngồi, Hạ Tử Băng mới nói với hắn: “Em với chị Băng là chị em sinh đôi, tên cũng giống nhau. Nhưng mà vì một số chuyện nên hiểu lầm, chị ấy bỏ đi, cắt đứt liên hệ với gia đình. Nếu không phải…”
Nói tới đây, Hạ Tử Băng bật khóc, nước mắt lăn dài trên hai gò má. Rất nhanh, Dương Nhất Hàn đã lấy khăn giấy đưa cho cô: “Em đừng buồn. Anh hiểu tính của cô ấy, chắc là còn trẻ nên nông nổi vậy thôi. Tiếc là cô ấy đã đi rồi, không ai còn được nhìn thấy nữa.”
Ngồi ở phía đối diện, Hạ Tử Băng cúi mặt, lén cười khẩy. Dương Nhất Hàn, không phải vì anh thì tôi đâu có bị tai nạn.
Cùng lúc đó, Mạc Đăng Sinh xông vào, vội vã nắm lấy tay cô rồi hỏi: “Em còn muốn giở trò gì nữa? Tử Băng, tôi…”
Sau khi tỉnh lại, Mạc Đăng Sinh uống một chút nước cho tỉnh táo rồi nói trợ lý theo dõi hành tung của Hạ Tử Băng. Ngay khi nhận được tin cấp báo, anh lập tức trở về về, sang bên cạnh để tìm cô. Anh sợ không cô kìm chế nổi bản thân mà ra tay với Dương Nhất Hàn. Một khi cô giết người, sẽ chẳng có gì cứu vãn được. May sao, anh đến kịp!
Mạc Đăng Sinh đột ngột xuất hiện kế hoạch của Hạ Tử Băng bị phá hỏng. Tuy vậy, trước mặt Dương Nhất Hàn, cô phải diễn kịch đến cùng.
“Buông tôi ra! Anh nhận nhầm người rồi.”
“Nhầm người?” Khóe môi Mạc Đăng Sinh cong lên, nở một nụ cười bí ẩn.
Ngoài mặt thì cố tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng cô vô cùng lo sợ. Sợ bị anh vạch trần, lộ tẩy trước mặt Dương Nhất Hàn thì bao nhiêu công sức của cô sẽ đổ sông đổ biển hết.
“Mạc Đăng Sinh, ai khiến anh lo chuyện bao đồng vậy?” Cô chửi thầm anh.
Im lặng nãy giờ, Dương Nhất Hàn mới bắt đầu lên tiếng: “Hai người quen biết nhau sao?”
“Không!”
“Có!”
“Anh với Hạ Tử Băng có quan hệ gì? Cô ấy là vợ tôi, đã chết rồi. Muốn gì thì cứ nói với tôi.”
“Cô ấy là người tình của tôi. Chúng tôi đã…”
Hạ Tử Băng định lên tiếng phản đối nhưng chợt nhận ra mình đang ở nhà cũ. Nếu ngay lúc này cô lên tiếng thanh minh, há chẳng phải nói cho tất cả mọi người biết mình là ai sao? Muốn trả thù, nhất định phải nhịn.
Mạc Đăng Sinh vừa nói vừa quay sang thăm dò thái độ của cô. Quả nhiên Hạ Tử Băng đang nhẫn nhịn, khóe môi cô hơi mấp máy. Được rồi, anh sẽ khiến cô phải thú nhận mình là ai.
“Đã làm gì?”
Dương Nhất Hàn thấy máu trong người mình đang sôi lên sùng sục, không thể ngồi yên nên đứng dậy, nhìn hai người họ chăm chăm. Nếu cô ta dám qua mặt hắn ngoại tình, hắn sẽ đào mồ cô lên, cho cô biết thế nào là cái giá phải trả.
“Đã làm chuyện mà đàn ông với phụ nữ hay làm khi ở trên giường. Sao? Anh là chồng mà không biết à? Tội thật đấy!”
“Mẹ kiếp! Mày dám…”
Vừa nói Dương Nhất Hàn vừa xông tới, vung tay lên đấm vào mặt Mạc Đăng Sinh. Kết quả là…