“Anh không muốn từ bỏ. Anh nhất định sẽ giành lại em từ tay hắn.”
Chung Chí Nguyên đã hạ quyết tâm, đương nhiên cũng biết mình phải làm gì, phải bắt đầu từ đâu. Tuy nhiên, cơn đau truyền đến khiến thần kinh của anh tê dại đi, khẽ rít lên vài tiếng. Sợ Hạ Tử Băng lo lắng, anh đành phải cắn chặt răng, ép mình ngủ đi.
Lúc cô trở lại phòng khách, Chung Chí Nguyên đã ngủ rồi. Cứ sợ anh sẽ chết, cô vội vàng để tay lên mũi, thở phào nhẹ nhõm khi thấy anh vẫn bình thường.
“May mà vết thương không quá nặng.”
Để anh ngủ, Hạ Tử Băng cẩn thận mở nắp hộp y tế ra, lấy bông băng, thuốc đỏ tiến hành sơ cứu vết thương cho Chung Chí Nguyên. Cứ nghĩ sẽ đoạn tuyệt được mối quan hệ này, ngờ đâu Mạc Đăng Sinh lại xuất hiện.
Trong lúc lau vết thương trên người Chung Chí Nguyên, Hạ Tử Băng vẫn trầm ngâm nghĩ ngợi: “Không lẽ bà ấy nói cho anh ta biết tung tích của mình rồi sao? Vậy thì chỗ đó… không an toàn nữa.”
Trước mắt, cô không thể về thành phố B được. Với tính cách của Mạc Đăng Sinh, anh ta sẽ lùng sục chỗ hết tất cả và truy lùng cô cho bằng được. Thay vì đâm đầu vào chỗ chết, cô nhất định phải tiếp tục ở lại đây. Nhưng mà…
Thoáng nhìn Chung Chí Nguyên một lát, cô tự nhủ: “Phải điều trị cho anh ấy xong trước đã. Chuyện sau đó từ từ tính vậy.”
Sau khi đã đắn đo một lúc, cô cũng bắt tay vào hành động. Với tình hình hiện tại, Hạ Tử Băng chỉ cách mặt dày xin ở nhờ nhà Chung Chí Nguyên mà thôi.
Đến tối, Chung Chí Nguyên mới tỉnh lại. Dù cơ thể vẫn còn đau nhưng tâm trạng đã khá hơn một chút. Lấy hết sức bình sinh, anh vịn tay vào thành ghế rồi nâng người mình dậy. Nhìn quanh một lượt, cô thấy phía sau bếp vẫn sáng đèn, hẳn là Tử Băng đang ở đó.
Mùi thơm của thức ăn truyền đến, Chung Chí Nguyên thấy bụng đói cồn cào. Chưa đợi anh lên tiếng, cô đã đem cháo để trước mặt, ân cần nói: “Anh ăn một chút đi!”
“Cảm ơn em.”
“Chí Nguyên này, em… em có thể nhờ anh một chuyện được không?”
Lấy hết dũng khí trong người, Hạ Tử Băng lên tiếng, trong đáy mắt tràn ngập sự lo lắng. Rõ ràng cô là người chủ động đề nghị chấm dứt, vậy mà bây giờ lại dây dưa với anh.
“Ừ, em nói đi!”
Vẫn giọng nói ấm áp, vẫn gương mặt hiền lành ấy, thế mà bây giờ cô lại thấy có chút xa lạ. Hẳn là do không tiếp xúc lâu ngày, cảm giác thân thuộc trong lòng cũng phai nhạt đi ít nhiều.
“Em có thể ở đây một thời gian được không? Anh biết đó, tạm thời em không thể…”
“Được mà, em cứ tự nhiên. Ở bao cũng được, cả đời càng tốt.”
Cô hiểu anh đang ám chỉ điều gì, tuy vậy, Hạ Tử Băng vẫn cố tình né tránh: “Cảm ơn anh.”
Sau câu nói đó, bầu không khí đột nhiên im lặng hẳn đi. Mỗi người đều bận theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình, không ai muốn mở lời tiếp.
Cùng lúc đó, Mạc Đăng Sinh trở về nhà, định truy hỏi bà Mạc về tung tích của Hạ Tử Băng thì bắt gặp sự xuất hiện của Dương Thanh. Cô ta cứ như bóng ma vậy, liên tục bám lấy anh không chịu buông.
“Anh Sinh!”
“Cô tới đây tìm tôi sao?” Mạc Đăng Sinh hỏi thẳng, không hề né tránh.
Ngồi trên ghế sofa, tâm trí anh vẫn hướng về Hạ Tử Băng. Tại sao vừa gặp anh cô đã bỏ trốn? Chẳng lẽ cô hận anh đến vậy sao?
Trái ngược với sự tuyệt tình của cô, Mạc Đăng Sinh ngày đêm ngủ không yên giấc. Nhớ lại những gì mình đã làm với cô, anh vô cùng ân hận, chỉ muốn nói một lời xin lỗi hẳn hoi. Tuy nhiên, ngay cả gặp mặt cô cũng không muốn, Mạc Đăng Sinh lấy gì để mở lời đây?
“Không! Em tới tìm bác gái nói chuyện.”
“Vậy cô ở đó đợi đi!”
Dứt lời, Mạc Đăng Sinh đứng dậy bỏ đi. Và khi anh đặt chân lên cầu thang, giọng nói của Dương Thanh lại truyền đến một lần nữa: “Anh Sinh, chẳng lẽ chúng ta không thể làm lại từ đầu sao? Dù gì anh với cô ấy cũng ly hôn rồi mà.”
“Không bao giờ. Dương Thanh, nếu không muốn tự mình đau khổ, tôi nghĩ cô nên sớm từ bỏ thì hơn.”
“Nhưng mà…”
“Chuyện tối hôm đó tôi không nhớ gì cả. Rõ ràng là cô tự nguyện đưa tôi về, tôi không ép. Do đó, hậu quả cô tự mình gánh lấy đi.”
Trong lúc tìm kiếm Hạ Tử Băng, anh vẫn tiếp tục cho người điều tra chuyện xảy ra tại khách sạn hôm đó. Đợi khi có bằng chứng hẳn hoi rồi, để xem cô ta còn có thể nói gì được nữa không?
Không cam tâm, Dương Thanh vội vã chạy tới chỗ Mạc Đăng Sinh, lựa lời trấn an: “Đăng Sinh, anh biết đó, người em yêu nhất chỉ có anh thôi. Chuyện hồi xưa đúng là lỗi của em, giờ em hối hận rồi, mình làm lại anh nhé!”
Thấy anh không đáp lời, Dương Thanh tưởng rằng cơn giận trong lòng Mạc Đăng Sinh đã nguôi, vội nhón chân hôn lên môi anh. Tiếc là Mạc Đăng Sinh không nguyện ý, liền nghiêng đầu sang một bên.
“Cô nói xong chưa? Xong rồi thì cút đi cho tôi.”
“Đăng Sinh! Anh đừng đối xử với em như vậy có được không?”
“Buông ra!”
Mạc Đăng Sinh thu tay về, cự tuyệt tình cảm của Dương Thanh. Có lẽ vì anh dùng lực quá mạnh, cô ta bị đẩy sang một bên rồi ngất đi.
“Đừng có giả vờ trước mặt tôi nữa. Vô ích thôi!”
Dứt lời, Mạc Đăng Sinh cứ vậy mà đi thẳng lên cầu thang. Tuy nhiên, lúc anh quay đầu lại nhìn, cô ta vẫn nằm đó, không hề động đậy. Lúc này thì bà Mạc cũng trở về. Thấy cảnh tượng trước mắt, bà lo lắng sốt vó.
“Dương Thanh, tỉnh lại đi cháu!”