“Chí Nguyên, em không mong anh sẽ tha thứ cho em. Tuy nhiên, hy vọng anh có thể hiểu và vượt qua.”
Dứt lời, Hạ Tử Băng đứng dậy, khoác túi xách lên vai rồi bỏ đi, mặc cho Chung Chí Nguyên vẫn không giấu được vẻ bàng hoàng trên khuôn mặt.
Ra tới cửa, cô giật thót khi thấy Mạc Đăng Sinh đang đi về phía mình, ánh mắt vô cùng tức giận và phẫn uất. Trong lúc cô bối rối không biết làm thế nào thì bản thân đã bị Chung Chí Nguyên kéo đi.
“Theo anh, mau!”
Giật mình, Hạ Tử Băng vội vã đi theo Chung Chí Nguyên. Thấy Hạ Tử Băng có ý định bỏ trốn một lần nữa, Mạc Đăng Sinh liền đuổi theo.
Vừa chạy Hạ Tử Băng vừa ngoái đầu lại nhìn, khoảng cách giữa họ rất gần. Nếu bị Mạc Đăng Sinh bắt, cô thật sự không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra với mình.
“Mau, vào đi!”
“Ở đây sao?”
Trước mặt cô là nhà vệ sinh dành cho nam. Nếu để ai đó thấy được, Hạ Tử Băng chỉ có nước độn thổ mất.
“Nhanh lên, nếu em còn chần chừ sẽ không kịp đâu.”
Lúc này bước chân của Mạc Đăng Sinh cũng tới gần, Hạ Tử Băng đành phải làm theo lời của Chung Chí Nguyên. Trong khoảnh khắc cô định đóng cửa lại thì anh cũng vào, hai người ở chung một buồng.
“Sao… sao anh không qua phòng khác?” Có lẽ vì quá sợ hãi nên giọng cô lạc hẳn đi, ánh mắt nhìn Chí Nguyên cũng trở nên ngại ngùng, bối rối.
“Suỵt!”
Cạch.
Cửa nhà vệ sinh mở, Mạc Đăng Sinh nhìn quanh. Rõ ràng anh thấy họ chạy vào đây, bây giờ lại không thấy nữa. Hít một hơi thật sâu, Mạc Đăng Sinh mở từng buồng vệ sinh một nhưng không thấy ai. Cuối cùng, anh tiến tới một buồng vệ sinh có cửa đóng chặt, cố gắng mở cách mấy cũng không được.
“Tử Băng, anh biết em đang ở trong đó. Ra đây đi!”
Không thấy ai trả lời, Mạc Đăng Sinh cúi người xuống thấp, nhìn qua khe hở thì thấy đôi chân của một người đàn ông, mang giày thể thao. Hạ Tử Băng mang váy, nhất định không phải là cô.
Biết mình bị lừa, Mạc Đăng Sinh tức tối đứng dậy, bỏ ra ngoài. Người đi rồi, Hạ Tử Băng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đưa tay đây!”
Chung Chí Nguyên cầm lấy tay Hạ Tử Băng, đỡ cô từ nên nắp bồn cầu xuống. Nếu không phải anh nhanh trí, e là cô đã bị Mạc Đăng Sinh tóm cổ rồi.
“Cảm ơn anh. Em đi trước nhé!”
“Khoan đã! Có thể anh ta vẫn còn ở bên ngoài. Để anh ra xem thử.”
Dứt lời, Chung Chí Nguyên mở nhẹ cánh cửa, rửa tay xong rời khỏi đó. Quả nhiên suy đoán của anh là đúng, Mạc Đăng Sinh vẫn chưa chịu đi.
Giả vờ như không quen biết, anh cứ vậy là lướt qua. Tuy nhiên, Mạc Đăng Sinh không có ý định để yên.
“Khoan đã!”
“Anh đang gọi tôi sao?”
Mạc Đăng Sinh trực tiếp hỏi: “Mày giấu cô ấy ở đâu rồi?”
“Anh nói gì tôi không biết.” Chung Chí Nguyên không hề tỏ ra nao núng, ngược lại còn vô cùng bình tĩnh.
Chung Chí Nguyên phớt lờ, định bỏ đi thì Mạc Đăng Sinh vội tóm lấy cổ áo của đối phương: “Tao không có thời gian để chơi trò mèo bắt chuột với mày đâu. Nói đi, mày giấu cô ấy ở đâu rồi?”
“Tôi không biết.”
“Không biết?” Sự kiên nhẫn đã đạt tới giới hạn, Mạc Đăng Sinh vung tay lên đấm cho anh một phát khiến Chung Chí Nguyên ngã dúi xuống đất.
Lúc này đây, nép sau cánh cửa, Hạ Tử Băng muốn chạy ra ngăn cản nhưng anh khẽ lắc đầu, không cho cô ra mặt.
“Nói!”
“Tôi không hiểu anh đang nói gì?”
“Mày! Tốt lắm, để tao xem mày còn cứng họng bao lâu nữa.”
Mạc Đăng Sinh đem hết sự giận dữ trong mình trút hết lên người Chung Chí Nguyên, liên tục thúc vào mạn sườn khiến người nằm dưới đất đau đến mức chỉ biết rên rỉ.
“Nói! Tao bảo mày nói mau!”
Mặc cho Mạc Đăng Sinh hành động hung bạo, Chung Chí Nguyên vẫn cắn chặt răng chịu trận, không mở lời. Sau một hồi tra trấn, cuối cùng Mạc Đăng Sinh cũng chịu bỏ cuộc.
“Nếu để tao biết được, mày đừng hòng trốn thoát.”
Cảnh báo xong, Mạc Đăng Sinh bỏ đi một mạch, không hề ngoái đầu nhìn lại. Nhận thấy không còn nguy hiểm rình rập, Hạ Tử Băng lao ra, chạy tới ôm lấy Chung Chí Nguyên.
“Anh có sao không? Để em đưa anh tới bệnh viện.”
Nằm trong vòng tay của cô, Chung Chí Nguyên mỉm cười, khẽ lắc đầu: “Anh không sao! Em đừng lo!”
“Anh đúng là đồ ngốc mà.”
Vừa nói cô vừa lấy điện thoại trong túi ra, định gọi taxi đưa anh tới bệnh viện thì Chung Chí Nguyên cản lại: “Anh không muốn tới bệnh viện, em có thể đưa anh về nhà không? Xin em đấy!”
Do dự một lúc, Hạ Tử Băng cũng gật đầu với yêu cầu của anh.
Một lúc sau, hai người về tới nhà. Đứng trước cửa, cô quay sang hỏi Chung Chí Nguyên.
“Mật khẩu?”
“Sinh nhật của em.” Cho tới lúc này, anh vẫn chưa hề quên cô.
Bất giác, bầu không khí lặng đi đôi chút. Hạ Tử Băng né tránh ánh mắt của anh, vội mở cửa rồi đi vào trong nhà. Để người nằm dưới ghế sofa, cô đi lấy hộp y tế và nấu chút cháo. Nhìn cô từ phía sau, Chung Chí Nguyên tự nhủ:
“Anh không muốn từ bỏ. Anh nhất định sẽ giành lại em từ tay hắn.”
Một lúc sau, cơn đau ập đến, Chung Chí Nguyên khẽ nhăn mặt. Vì chịu quá nhiều cú đánh từ Mạc Đăng Sinh, cơ thể anh đau tới mức rã rời, mệt mỏi mà thiếp đi lúc nào không hay.