“Để coi cô còn dám kêu nữa không?”
Dứt lời, Lâm Bá Thương liên tục thúc vào hoa huyệt của Dương Thanh khiến cô ta không kiềm chế được mà rên rỉ suốt một đêm. Cho tới khi trời sáng, người đàn ông đó đã đi mất rồi.
Nằm bên cạnh Dương Thanh, Mạc Đăng Sinh không hay biết gì, cứ thế nhắm mắt ngủ say. Tối qua khi anh uống rượu, lỡ quá chén nên cơ thể mệt mỏi vô cùng. Mặc do ánh sáng mặt trời đã rọi vào bên ô cửa sổ, Mạc Đăng Sinh vẫn say sưa trong giấc nồng.
Sau một đêm cuồng nhiệt, Dương Thanh uể oải ngồi dậy, trên cơ thể lấp đầy dấu vết của cuộc hoan ái. May mà cô ta nhanh nhẹn, biết ứng biến kịp thời.
“Đăng Sinh, để xem lần này anh và cô ấy có thể ở bên nhau nữa không?”
Cứ ngỡ rằng bản thân đã hết cơ hội, Dương Thanh có chút nhụt chí. Tuy nhiên, sự xuất hiện đột ngột của Lâm Bá Thương vô tình trở thành một sự cứu cánh cho cô ta.
Trong lúc Dương Thanh còn bận suy nghĩ nên làm gì tiếp theo, điện thoại của Mạc Đăng Sinh đã rung lên, tin nhắn mới hiện tới.
“Tôi muốn nói chuyện với anh.”
“Được thôi. Chút nữa gặp.”
Khóe miệng chợt mỉm cười, Dương Thanh gửi địa chỉ nhà mình cho Hạ Tử Băng rồi đặt điện thoại trở về vị trí cũ. Quay sang nhìn chằm chằm vào gương mặt anh tuấn của Mạc Đăng Sinh, cô ta đắc ý nói: “Anh chịu khó dậy sớm một chút nhé! Sắp có kịch hay để xem rồi.”
Bước xuống giường, Dương Thanh tập tễnh đi vào nhà tắm, vệ sinh cá nhân trước khi vị khách đặc biệt ghé thăm. Ba mươi phút sau, tiếng chuông cửa vang lên, vô tình đánh thức Mạc Đăng Sinh.
Cánh cửa bật mở, Dương Thanh mang một chiếc áo sơ mi dài qua hông xuất hiện trước mặt Hạ Tử Băng. Vừa trông thấy cô ta, cảm giác bất an đã dâng lên trong lòng cô.
“Cô…”
Hạ Tử Băng vừa nhìn Dương Thanh vừa mở điện thoại ra xem lại địa chỉ. Và khi chắc chắn rằng bản thân không đến nhầm chỗ, cô đã hiểu chuyện gì xảy ra tối qua. Chỉ là tạm thời cô vẫn muốn chưa muốn tin, chưa muốn chấp nhận thực tại phũ phàng đang đến với mình.
“Sao? Cô định đứng đó mãi à?”
“Tôi không đến đây để gặp cô.”
Hạ Tử Băng lạnh lùng đáp, vừa định xoay người bỏ đi thì Dương Thanh thông báo: “Anh ấy ở trong.”
Nghe vậy, Hạ Tử Băng dừng bước, thở hắt ra một hơi. Cuối cùng thì điều cô không mong đã tới, bản thân cảm thấy vô cùng bất lực. Giá mà cô không nhìn thấy, không biết thì có lẽ mọi chuyện sẽ kết thúc trong êm đẹp.
Trở lại đó, cô bước qua bậc cửa, mùi hương nam tính quen thuộc phả vào trong chóp mũi khiến Hạ Tử Băng chỉ muốn một nhát giết chết người đàn ông đó. Anh không yêu cô thì thôi, sao cứ phải giày vò cô nhiều đến vậy?
Cùng lúc đó, Mạc Đăng Sinh lững thững bước ra, quanh hông chỉ quấn mỗi cái khăn tắm, bộ dạng trông vô cùng tiều tụy. Nhìn anh, cô đoán rằng tối qua hai người họ có lẽ đã… rất cuồng nhiệt.
“Anh dậy rồi sao? Đợi em một chút, em đi chuẩn bị bữa sáng cho anh.”
Dương Thanh xuống bếp, nhường không gian lại cho diễn viên chính. Cô ta thật sự muốn xem xem, Mạc Đăng Sinh làm thế nào để giải thích đây?
Đối diện với Hạ Tử Băng, Mạc Đăng Sinh vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, cố che đi cảm giác ân hận đang cuộn trào trong lòng. Rõ ràng anh nhớ tối qua mình đã vào nhà vệ sinh, sao lại lên giường cùng người yêu cũ được chứ? Chuyện này diễn ra như thế nào, bản thân Mạc Đăng Sinh không sao nhớ nổi.
“Sao cô lại ở đây?”
“Anh bảo tôi tới còn gì.” Hạ Tử Băng gắt gỏng đáp.
Mạc Đăng Sinh nhìn quanh, sự ngượng ngùng thấm vào trong cả lời nói lẫn hành động. Nhìn dấu hickey trên cổ anh, cơn giận trong lòng Hạ Tử Băng lại sôi lên sùng sục.
“Chúng ta có thể… ly hôn sớm được không? Tôi mệt rồi, không muốn tiếp tục nữa.”
Cho tới giờ phút này, Hạ Tử Băng đã chấp nhận buông tay. Anh không yêu cô, có níu kéo thêm mười ngày, hai mươi ngày hay thậm chí là một trăm ngày cũng không thể bằng Dương Thanh được. Trong lòng anh đã có cô ta, làm gì còn vị trí nào cho người đến sau như cô chứ?
Hạ Tử Băng hiểu rõ mình nên làm gì, không phải quyết định bồng bột trong một sớm một chiều.
“Cô nói lại coi?” Trước khi cho cô một câu trả lời hợp lý, anh nhất định phải điều tra rõ chuyện này.
“Chúng ta ly hôn đi!” Hạ Tử Băng nhắc lại một lần nữa, cổ họng nghẹn đắng, đầu hơi đau.
“Đừng có mơ!”
Trong lúc họ còn đang thảo luận, Dương Thanh đã mang bữa sáng ra cho Mạc Đăng Sinh, không quên châm chọc người đối diện: “Hôm qua anh mệt như vậy, ăn một chút đi để lấy lại sức.”
“…”
Hạ Tử Băng chẳng nói chẳng rằng, cầm theo túi xách đi ra ngoài. Vốn dĩ cho rằng bản thân bị kiệt sức, chỉ cần về nhà ngủ một chút là được. Ai ngờ vừa bước ra khỏi cửa, cô đã thấy choáng váng mặt mày, mọi thứ trước mặt bỗng trở nên mờ ảo.
Khi bóng đen bao phủ trong tầm mắt, Hạ Tử Băng đã ngất xỉu, nằm dài trên hành lang. Mạc Đăng Sinh thấy vậy liền đẩy Dương Thanh sang một bên, thay đồ rồi đưa cô tới bệnh viện.
“Hạ Tử Băng, diễn hay lắm. Là tôi quá xem thường cô rồi.”
Dương Thanh nắm chặt lòng bàn tay, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, đăm đăm nhìn người đàn ông mình yêu ôm cô ấy đi