Cuồng Chiếm Hữu: Mạc Tổng, Tha Cho Em

Chương 44: (18+) giải tỏa




“Anh không yêu tôi, hà tất phải dụng tâm nhiều đến thế?”

Hạ Tử Băng chớp chớp hàng mi, nước mắt rơi xuống. Sau đêm nay, cô sẽ biến mất mãi mãi, do đó chẳng có lý do gì để chống cự.

“Mạc Đăng Sinh, hy vọng sau này nếu như gặp lại, hãy xem như chúng ta chưa từng.”

Đặt cô xuống giường, Mạc Đăng Sinh nằm đè lên cơ thể cô.

Mạc Đăng Sinh bắt gặp ánh mắt của Hạ Tử Băng nhìn chằm chằm vào cơ bụng của mình, vật dưới thân đã cương cứng lên, không ngừng ngọ nguậy, muốn được giải phóng ra ngoài.

Không để đối phương chờ lâu, anh tự tay cởi bỏ thắt lưng, ném sang một bên.

Thắt lưng rơi xuống sàn nhà, kêu “cạch” một tiếng. Biết anh đã cởi xong áo quần, cô không kìm được sự tò mò mà nhìn xuống, thấy bên dưới đũng quần Mạc Đăng Sinh phập phồng, bản thân lén nuốt nước bọt.

Cô muốn chạm vào nó nhưng khi vừa giơ tay ra lại do dự, rụt về.

Mạc Đăng Sinh dùng tay của cô kéo khóa quần xuống, để vật cứng rắn của mình bật ra ngoài, cứ thế mà ngóc đầu dậy.

Nhìn vào chỗ đó, Hạ Tử Băng không sao rời mắt được. Cô tham lam muốn ngậm lấy, giữ trong miệng mình. Tuy nhiên, trước khi làm được vậy, cô phải chạm vào vật cương cứng của anh, kéo lên tụt xuống để nó phồng to hết cỡ.

Trong căn phòng mờ tối, bầu không khí nóng dần lên, Mạc Đăng Sinh cũng không muốn phí thời gian để trêu ghẹo cô, cứ vậy mà đưa cậu nhỏ của mình vào miệng cô rồi đẩy tới.

Khoang miệng ấm nóng của Hạ Tử Băng nhanh chóng ngậm lấy, khoái cảm trong người Mạc Đăng Sinh dâng lên, chạy khắp cơ thể.

Dù không phải lần đầu anh làm tình với cô nhưng bản thân vẫn có chút gì đó khó mà kiềm chế được. Hơi thở ấm nóng, cái lưỡi ẩm ướt không ngừng di chuyển xung quanh phần thân của cậu nhỏ khiến Mạc Đăng Sinh phải cắn chặt răng, kiềm chế sự hưng phấn của bản thân. Tuy vậy, chỗ đó vẫn rỉ ra một chút chất lỏng màu trắng đục, chảy xuống cổ họng cô.

“Ưm…”

Nếu để lâu thêm một chút, anh e rằng mình sẽ không ngăn được khoái cảm dâng trào, buông xuôi bản thân. Do đó, Mạc Đăng Sinh chủ động rút cậu nhỏ của mình ra, đẩy cô nằm xuống, dùng tay tách hai chân của Hạ Tử Băng về hai bên, nhìn chằm chằm vào hoa huyệt đang ướt đẫm của cô.

“Miệng thì nói không muốn nhưng cơ thể lại rất thành thật. Hạ Tử Băng, cô đang câu dẫn tôi sao?”

Mạc Đăng Sinh cúi đầu xuống, ngậm lấy hoa huyệt quyến rũ của cô, dùng đầu lưỡi di chuyển lên xuống, liếm láp không ngừng.

Được anh phục vụ, Hạ Tử Băng sướng đến nỗi phải nhắm nghiền mắt lại để tận hưởng, vòng eo khẽ uốn éo, cơ thể nhẹ bẫng, đầu óc choáng váng tới nỗi muốn ngất lịm đi.

Theo bản năng, Hạ Tử Băng chủ động tách hai chân mình rộng ra, dùng lực ở hông đẩy tới đẻ tiểu huyệt của mình ma sát với khuôn miệng của Mạc Đăng Sinh, giúp anh thâm nhập vào bên trong cô sâu hơn.

“A… Đăng Sinh, em… em ngứa… ngứa quá!”

Tiếng rên rỉ phóng đãng vang lên, Mạc Đăng Sinh thích thú liếm mạnh hơn nữa, giúp cho dịch mật của cô được thoải mái tiết ra. Dù sao cũng còn nhiều thời gian, khởi động một lần rồi chơi cả đêm cho cuộc vui đỡ bị gián đoạn. Cuối cùng, khi hưng phấn lên tới đỉnh điểm, Hạ Tử Băng khóc nấc lên, đôi môi hé mở thốt ra những lời gọi mời:

“Anh… anh có thể đâm vào không? Em… em sắp chịu không nổi nữa rồi.”

Mỗi khi ân ái với nhau, anh luôn có cách khiến cô phải cầu xin không ngưng. Lúc chạm lúc dừng, làm gì có người phụ nữ nào có thể chịu được chứ?

“Tử Băng, mới đó đã không chịu được rồi sao? Kêu một tiếng chồng ơi đi, tôi sẽ cho em.”

Cô ngậm miệng, không có ý định làm theo lời anh. Vì vậy, Mạc Đăng Sinh cứ liếm một chút rồi dừng, ép cô phải uốn éo cơ thể không ngừng, khóc nấc lên mà đầu hàng.

“Chồng… chồng ơi!”

“Ngoan. Vợ ngoan như vậy thì phải thưởng rồi.”

Trước khuôn mặt dâm đãng ấy, Mạc Đăng Sinh nuốt nước bọt “ực” một cái, dùng tay cầm lấy vật cứng rắn đã ướt của mình, nhắm thẳng hoa huyệt của cô mà cắm vào trong, đẩy mạnh tới.

“Á!”

Bị thứ đó xuyên vào cơ thể, cơ thể cô không ngừng run rẩy, bầu ngực trắng hồng rung lên, đung đưa trước mặt anh.

“Vẫn nên mát xa một chút nhỉ?”

Dứt lời, Mạc Đăng Sinh cúi gập người, một bên dùng tay, một bên dùng miệng ngậm lấy bầu ngực trắng nõn của cô, kèm theo những tiếng rên rỉ liên tục phát ra.

“Tử Băng, đêm nay tôi sẽ chơi em cho tới chết đi sống lại mới thôi.”