“Cô Hạ!”
Khẽ xoay người, Hạ Tử Băng bắt gặp đôi mắt đượm buồn của tài xế. Vừa trông thấy ông, cô liền hỏi:
“Chú Nghiêm, bố mẹ con đi đâu rồi?”
“Ông chủ, bà chủ có gửi cho cô cái này. Cô xem rồi sẽ hiểu.”
Trong lúc Hạ Tử Băng ngồi trên ghế sofa, mắt đưa theo từng nét chữ quen thuộc của bố thì bác tài xế của gia đình cũng lái xe rời khỏi căn nhà này.
Ở đây đã không thể chứa chấp ông nữa, vốn dĩ không thể ở lại.
“Tử Băng, con phải tự chăm sóc tốt cho mình nhé! Đợi khi tình hình ổn hơn, bố mẹ sẽ quay về.”
Công ty phá sản, họ chẳng còn mặt mũi nào để ở lại thành phố này nữa. Kết quả, họ lựa chọn ra đi, bỏ lại cô một mình bơ vơ giữa căn nhà không một bóng người này.
Hạ Tử Băng thất vọng, buông lơi cánh tay, tờ giấy rơi xuống, chạm khẽ trên mặt sàn. Một mình đối diện với bốn bức tường, Hạ Tử Băng thấy ngột ngạt, khó thở.
Những tưởng tới ngày xuất giá, cô sẽ được thoát khỏi địa ngục này. Vậy mà mới chớp mắt một cái, xung quanh chẳng còn ai, ngay cả những người thân yêu nhất cũng bỏ mặc cô mà đi.
“Bố, mẹ, hai người thật tàn nhẫn.”
Ngả người xuống ghế sofa, Hạ Tử Băng nhìn vào khoảng không vô định trước mặt, thở hắt ra một hơi. Định rằng sẽ nói với họ chuyện cô muốn hủy hôn, vậy mà ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không có.
“Vậy cũng tốt, hôn lễ này sớm muộn gì cũng bị hủy thôi.”
Nhà gái không có người, đương nhiên các nghi lễ đều không thể thực hiện một cách tròn vẹn được. Hơn nữa Dương Thanh còn đó, bản thân Hạ Tử Băng không có cách nào đấu lại cô ta.
Tối hôm đó, trong căn nhà vắng bóng người qua lại, Hạ Tử Băng ngồi một mình ở phòng khách, thu chân lại ngang ngực. Gục đầu lên gối, mắt cô nhòe đi trong làn nước mắt nóng hổi.
“Tại sao họ lại sinh ra mình chứ?”
Thuở nhỏ đã không được yêu thương, lớn lên cũng vậy. Họ thà ôm hành lý chạy trốn chứ cũng không có ý định dẫn theo đứa con gái này. Có lẽ từ khi sinh ra, cô đã là gánh nặng rồi. Và khi có cơ hội, người ta sẵn sàng vứt bỏ như một món đồ cũ kỹ.
Hạ Tử Băng cứ nhìn chằm chằm vào ngọn nến nhỏ, mỏi mắt rồi thiếp đi lúc nào không hay. Cho tới khi cô tỉnh lại, bản thân đã nằm trên đùi Mạc Đăng Sinh rồi.
“Anh tới đây làm gì?”
“Tới thăm cô.”
Hạ Tử Băng nhìn anh, đôi mắt thêm phần căm ghét. Rõ ràng đã có bạn gái rồi nhưng vẫn không ngừng trêu đùa tình cảm của cô. Chẳng những thế, Mạc Đăng Sinh hết lần này đến lần khác làm khó cô, buộc cô phải cam tâm tình nguyện lên giường, cùng anh vui vẻ qua đêm.
Giờ nghĩ lại, ngoài một nụ cười đắng chát ra thì cô còn có thể làm gì đây. Không có người hậu thuẫn, không có sức phản kháng, càng không có tình yêu của Mạc Đăng Sinh.
Ngay từ đầu, người như cô mặc định cả đời phải sống thay kẻ khác rồi.
“Không cần đâu. Anh tới đây chỉ làm hại tôi mà thôi. Làm ơn tránh xa một chút.”
Dứt lời, Hạ Tử Băng đứng dậy, hướng thẳng vào trong bếp mà đi. Từ trưa hôm qua tới giờ cô chưa ăn gì cả, cảm thấy hơi đói. Dù sao cũng phải sống, cố gắng nuốt một tí thức ăn vậy.
Bên cạnh bếp, Hạ Tử Băng vừa bật lửa lên thì Mạc Đăng Sinh đã vòng tay ôm lấy cô, lời nói có chút giễu cợt: “Sao? Đang ghen à?”
“Tôi không rảnh.”
Hắn nói đúng, cô đang ghen. Ghen với người mà hắn yêu thương. Dù chỉ là kẻ đến sau nhưng cô vẫn tham lam có được tình cảm của Mạc Đăng Sinh. Nói đi nói lại thì hơn ai hết, anh cũng biết quan tâm tới cảm xúc của cô một chút.
“Cô đừng hòng qua mắt được tôi. Hôm qua vì giận nên cô mới bỏ về trước còn gì?”
Mạc Đăng Sinh tiếp tục truy hỏi, mặc cho Hạ Tử Băng cố gắng tìm cách thoát khỏi vòng tay anh.
Sau khi biết vị hôn phu của mình đã có người trong lòng, cô chẳng còn dám mơ tưởng gì nữa. Những thứ đang diễn ra trước mặt chỉ là chút cảm xúc cuối cùng còn lại mà thôi.
“Sau hôm nay, tôi và anh không còn liên quan tới nhau nữa rồi.”
Trước khi bỏ đi, Hạ Tử Băng muốn ngắm nhìn thành phố A thêm một chút. Dù sao cũng là nơi đã nuôi dưỡng cô, trong lòng có chút tiếc nuối, không muốn rời đi một chút nào.
“Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, biết đâu tôi sẽ đối xử tốt với cô hơn một chút.”
“Không cần.”
Một khi đã bị tổn thương, chẳng gì có thể cứu vãn nổi. Huống chi anh âm thầm lừa dối tình cảm của cô, hết lần này đến lần khác.
“Thật sự không cần sao?”
Mạc Đăng Sinh vừa nói vừa cắn vào vành tai của cô. Cảm giác đau buốt truyền đến, Hạ Tử Băng khẽ rùng mình. Không dừng lại ở đó, hắn dốc ngược cô lên, bế sang phòng ngủ, chuẩn bị phát tiết.
“Anh không yêu tôi, hà tất phải dụng tâm nhiều đến thế.”
Đôi hàng mi khẽ chớp, nước mắt rơi xuống, Hạ Tử Băng cắn chặt môi, âm thầm chịu đựng. Chỉ lần này nữa thôi, xin cho cô được biến mất mãi mãi