Cuồng Chiếm Hữu: Mạc Tổng, Tha Cho Em

Chương 32: 21+




“Nhũ hoa lớn như vậy, có phải là thường xuyên được đàn ông mát xa không?”

“…” Khoái cảm dâng trào, Hạ Tử Băng không còn tâm trí nào để đáp lời. Cô cứ giữ nguyên tư thế, mắt nghiền mắt lại, tập trung cảm nhận từng chuyển động của đối phương trên cơ thể mình.

Mạc Đăng Sinh dùng đôi bàn tay mình xoa hai bầu ngực căng tròn của cô. Ngón tay thô ráp ấn vào nhũ hoa màu hồng nhạt rồi buông ra, đầu nhũ hoa co giãn, nhanh chóng trở lại trạng thái ban đầu.

Nằm dưới cơ thể anh, Hạ Tử Băng cảm giác như toàn bộ cơ thể đều bị anh chạm tới, không chút kiêng dè.

- Đă… Đăng Sinh, anh có thể…a…

Mất kiềm chế, Hạ Tử Băng không ngừng rên rỉ, vặn vẹo vòng eo, đong đưa cặp mông. Thi thoảng mông cô lại nâng lên hạ xuống, ra sức gọi mời anh dùng vật cứng rắn của mình cắm vào.

Nhiệt độ trọng người tăng cao, Mạc Đăng Sinh ra sức hôn lấy hõm cổ, ham muốn để lại trên đó vài dấu răng để đánh dấu chủ quyền. Bị thuốc kích thích cho đến mờ lý trí, Mạc Đăng Sinh không sao ngăn được thứ đó của mình cương lên, điên cuồng muốn đâm thủng đũng quần để thoát ra vào, chạm vào hoa nguyệt ẩm ướt đang ở đó chờ sẵn.

Ngứa ngáy, khó chịu, giọng cô nức nở: “Em muốn… muốn nhiều hơn nữa…”

Khóe miệng Mạc Đăng Sinh nhếch lên, ôm lấy toàn bộ cơ thể cô mà ngồi dậy, vật cứng kia bắt đầu rỉ ra những giọt nước nhỏ, làm ướt cả lớp vải quần boxer. Không chịu được nữa, anh hối thúc:

“Cởi nó ra đi!”

“Ừm…”

Hạ Tử Băng cúi đầu, cổ họng phát ra những thanh âm gợi cảm, đôi tay run rẩy chạm vào cúc quần, tháo nút, kéo phéc mơ tuya của anh xuống. Ngay lập tức, cậu nhỏ của Mạc Đăng Sinh bật ra, hướng thẳng lên trời.

Thứ đó to lớn, vừa trắng vừa hồng thu hút sự chú ý của Hạ Tử Băng khiến cô khẽ liếm môi. Trước khi cô kịp cúi người ngậm lấy nó, Mạc Đăng Sinh đã vội vã cầm lấy vật cứng rắn của mình đâm thẳng vào hoa huyệt lầy lội của cô, cảm giác vô cùng sảng khoái. Mạc Đăng Sinh thở hắt ra một hơi, miệng kêu lên khe khẽ.

“Á….a…. ừm…”

Trên ghế điều khiển, Hạ Tử Băng ngồi đối diện với anh, hai cơ thể như hòa vào làm một. Vì không gian chật hẹp nên chỗ giao nhau của hai người càng khít mật thiết, không có một khe hở nào.

Dùng tay cố định cơ thể của đối phương, Mạc Đăng Sinh dùng lực từ phía sau đẩy tới khiến cho cậu nhỏ của mình càng lúc càng cắm sâu vào trong hoa huyệt của cô. Mỗi khi anh dùng lực thúc tới, hoa huyệt của Hạ Tử Băng liền siết chặt, ôm lấy cậu nhỏ của anh, không muốn nhả ra.

Mạc Đăng Sinh bị hạ thuốc, lại là loại mạnh nên khiến anh không muốn dừng lại một giây một phút nào. Mặc cô rên rỉ, đôi tay bấu chặt vào vai anh, để lại vài vết cào trên đó, Mạc Đăng Sinh cũng không có cảm giác xót xa. Anh chỉ muốn thỏa mãn dục vọng của bản thân, khao khát tìm thấy cảm giác tê dại chạy khắp cơ thể.

Chưa đầy ba mươi phút, vật thô to kia của anh đã chảy ra một dòng khí nóng, thấm vào hai vách tường thịt non nớt trong tiểu huyệt của cô.

Cơ thể căng cứng nay được thả lỏng, từng chuyển động của hông chậm dần, hơi thở bị kìm nén cũng được giải thoát, Mạc Đăng Sinh buông lỏng đôi tay, gục đầu lên vai cô mà thở dốc.

Sau cuộc hoan ái cuồng nhiệt, Hạ Tử Băng ôm chặt lấy Mặc Đăng Sinh, có thể đổ về phía anh, nép vào bờ ngực săn chắc.

“Anh…. anh có thể rút nó ra không?”

Bị vật cứng rắn của anh cắm vào, chỗ đó của cô vô cùng ngứa ngáy, khó chịu. Chỉ cần cô khẽ chuyển động, vách tường thịt non nớt kia bắt đầu đàn hồi, khơi dậy hứng thú nơi cậu nhỏ của anh. Cô sợ rằng thứ đó lại lớn lên, xuyên thẳng vào trong cơ thể cô từ dưới hoa nguyệt, lúc đó khó mà nghỉ ngơi được.

“Không thể!”

Thuốc vẫn còn tác dụng, Mạc Đăng Sinh vẫn chưa hết ham muốn, nhịp tim không ngừng tăng lên, mồ hôi liên tục chảy xuống từ trán, thấm xuống cằm, chạm vào rãnh ngực săn chắc.

“Thêm một lần nữa.”

“Không muốn.”

Hạ Tử Băng vừa phản đối, cơ thể liền nảy lên bởi vật to lớn của anh đã hoạt động trở lại. Để làm phân tán sự sợ hãi trong đôi mắt cô, Mạc Đăng Sinh ngậm lấy bờ môi đỏ mọng, dùng lưỡi tách hai hàm răng của cô ra, luồn sâu vào trong khoang miệng, hút lấy thứ chất lỏng ngọt ngào.

“Ưm…”

Cứ vậy, hai người họ hì hục suốt cả đêm.

Gần một giờ sáng, thần trí Mạc Đăng Sinh mới tỉnh táo trở lại. Nhìn người con gái đang nằm trong lòng mình, anh buông một tiếng thở dài. Vốn dĩ bản thân không định làm mọi thứ quá vội vàng, quên mất cả việc đeo bao cao su. Vậy mà…

Chậc lưỡi vài cái, anh bế cô để sang một bên, bản thân thì mang lại quần áo, kiêm luôn người thay đồ cho Hạ Tử Băng. Đêm nay không thể nằm ở đây được, anh đành ôm cô lên căn hộ của mình.

Cửa vừa mở, Mạc Đăng Sinh đem người đi thẳng tới nhà tắm. Để cô dựa vào tường, anh dùng tay vặn vòi hoa sen, xả nước xuống đánh thức người đang ngủ say.

“Á!”

“Mau tỉnh lại đi!”