Cuồng Chiếm Hữu: Mạc Tổng, Tha Cho Em

Chương 31: H nhẹ




“Dương Nhất Hàn, nếu là như thế thật, tôi sẽ giết anh.”

Mang theo cơn giận đang sôi lên trong lồng ngực, Hạ Tử Băng xoay người, định ra ghế sofa ngồi thì cảm giác đầu đau như búa bổ. Chưa tới mười giây, cô đã ngất xỉu rồi.

Một lúc sau, Hạ Tử Băng tỉnh lại, thấy mình vẫn nằm trên sàn nhà, phía sau gáy vẫn còn đau. Cô lồm cồm bò dậy, nhìn quanh một lúc rồi rảo bước đi về nhà.

“Xem ra hôm nay không thể hỏi chuyện hắn được rồi.”

Cách đây vài phút, Diệp Ngữ Yên thuê người bế cô lên giường, đặt bên cạnh Dương Nhất Hàn rồi chụp mấy tấm ảnh. Nghe nói Hạ Tử Băng sẽ có kết hôn với Mạc Đăng Sinh, cô ta muốn dành cho vị hôn phu tương lai của cô một điều bất ngờ.

“Tới lúc đó để xem cô ta còn có thể vênh váo được nữa không?”

Hoàn thành kế hoạch, Diệp Ngữ Yên trả người về vị trí cũ rồi lặng lẽ rời khỏi đó. Khi Hạ Tử Băng tỉnh lại, mọi thứ đều bình thường, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.



Sáng hôm sau, Mạc Đăng Sinh tới nhà lái xe chở Hạ Tử Băng đi thử váy cưới. Trước đó anh đã ghé qua công ty, giải quyết một số chuyện quan trọng rồi.

“Có cần phải gấp như thế không?”

“Ngày cưới tới rồi, cô còn muốn trì hoãn tới khi nào nữa.”

Gặp mặt, nói chuyện, quyết định, tất cả đều được hai bên gia đình thảo luận vô cùng nhanh gọn. Mới hôm qua còn mạnh miệng bảo không muốn gặp lại cô, hôm nay đã ngồi chung một xe.

Mạc Đăng Sinh, anh có biết hai chữ tự vả viết như thế nào không?

Trên đường tới tiệm áo cưới, Hạ Tử Băng cứ thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ mà suy nghĩ. Rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô cứ vậy mà ngất đi? Lại còn có một cục u ở đầu?

Càng nghĩ Hạ Tử Băng lại càng cảm thấy bế tắc, bản thân khó chịu mà cáu kỉnh: “Chết tiệt.”

“Nếu không muốn đi thì xuống xe! Đừng phá vỡ sự yên tĩnh của tôi.”

“Cứ đi đi!”

Chưa đầy ba mươi phút sau, chiếc xe đã dừng trước một tiệm áo cưới nổi tiếng. Vừa bước xuống xe, Hạ Tử Băng đã cảm thấy vô cùng choáng ngợp với sự bề thế của nó.

“Cô cứ định đứng đó mãi sao?”

“À không?” Hạ Tử Băng đi trước, Mạc Đăng Sinh nối gót theo sau.

Nếu không phải vì hai gia đình đã có hôn ước từ trước, anh cũng không có ý định cưới cô. Một người chỉ biết lăm le nhìn vào túi tiền của anh đương nhiên không phải là một vợ tốt. Tuy nhiên, thay vì cứ nghe mẹ lại nhải, đi xem mặt hết người này đến người kia, Mạc Đăng Sinh nhắm mắt cưới đại cô cho rồi.

“Trước sau gì cũng phải lấy, cưới ai chẳng được.”

Hạ Tử Băng không giống những người phụ nữ khác, cô là người anh quen biết. Do đó, nếu muốn ly hôn, chỉ cần một tờ giấy là xong.

Vào bên trong, Hạ Tử Băng thử hết bộ này tới bộ khác, bộ nào cũng vừa vặn với cô.

“Ông chủ, lấy hết cho tôi đi!”

“Không cần đâu. Ba bộ cuối là được rồi.”

Dù sao cũng chỉ là một cuộc hôn nhân trên danh nghĩa, cần gì phải khoa trương đến thế.

Thử váy xong, Mạc Đăng Sinh chủ động đưa cô về nhà, mặc kệ người bên cạnh đang bụng đói cồn cào.

“Dừng xe đi!”

“Chưa tới!”

“Anh bận thì về đi! Không cần bận tâm tới tôi đâu.”

Bao năm nay cô vẫn quen lủi thủi một mình, có thêm vài năm nữa cũng chẳng sao.

Kít!

Xe dừng lại, Hạ Tử Băng bước xuống, Mạc Đăng Sinh chạy vụt đi, chẳng thèm đoái hoài tới cô. Một mình giữa con đường vắng vẻ, gió lùa qua tai, Hạ Tử Băng có chút sợ hãi.

Không thể chần chừ thêm nữa, thêm lấy điện thoại ra gọi xe taxi. Chuông vừa đổ, người kia đã quay trở lại: “Lên xe!”

“Không cần.”

“Tôi bảo cô lên xe!”

“…”

Đi được một đoạn đường, Hạ Tử Băng quay sang nhìn anh hỏi: “Đây đâu phải đường về nhà tôi. Anh có nhầm lẫn gì không?”

“Im lặng đi!”

Rất nhanh, cô cũng nhận ra Mạc Đăng Sinh đang chở mình về khu chung cư của anh. Xe vừa dừng lại trong bãi đổ dưới tầng hầm, Mạc Đăng Sinh đã nghiêng người sang đè cô nằm xuống.

“Anh… anh muốn gì làm gì?”

Hơi thở khó nhọc phả trên hõm cổ, toàn thân ngứa ngáy khó chịu, Mạc Đăng Sinh lắp bắp nói: “Giúp… giúp tôi! Thuốc… hình như tôi bị bỏ thuốc rồi.”

“Vậy để tôi gọi bác sĩ!” Hạ Tử Băng đề nghị.

“Không kịp đâu.”

Dứt lời, Mạc Đăng Sinh cắn vào vành tai mẫn cảm của cô. Hạ Tử Băng bị hơi thở nóng đầy hormone nam tính trên người ông thổi đến mềm nhũn, cổ họng trở nên khô khốc.

“Ưm…”

“Đừng động đậy!”

Trong không gian chật hẹp, lại là nơi nhiều người ra vào, Hạ Tử Băng chỉ biết cắn chặt răng, nén lại những âm thanh nhạy cảm xuống dưới.

Ánh mắt tràn đầy dục vọng của Mạc Đăng Sinh rất có tính xâm lược, cho dù cô có muốn phản kháng cũng không cưỡng lại được sức hút từ anh.

Váy đen trên vai từ từ rơi xuống, lộ ra một cơ thể hoàn mỹ. Vòng eo mảnh khảnh, bờ mông căng tròn. Hôm nay cô không mang áo ngực, chỉ có miếng dán ngực. Nút thắt cởi bỏ, hai bầu ngực trắng nõn co giãn nhảy ra.

“Nhũ hoa lớn như vậy, có phải là thường xuyên được đàn ông mát xa không?”