Cuồng Chiếm Hữu: Mạc Tổng, Tha Cho Em

Chương 26: H+




“Có ai ở đó không?”

“…”

Hạ Tử Băng kêu khản cả cổ mà không ai đáp lời, đành tiến bước tới bên cạnh mộ của chị gái. Kết quả, mộ phần đã bị đào lên, chỉ còn lại tấm bia nằm xiêu vẹo trên mặt đất.

“Ai? Ai đã làm chuyện này?”

“Bình tĩnh chút đi!” Giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh, Hạ Tử Băng xoay người lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sắc sảo đó.

“Diệp Ngữ Yên?”

“Sao? Bất ngờ lắm à?”

Để có được trái tim của Dương Nhất Hàn, cô ta không từ thủ đoạn nào. Vì vậy nên mới hẹn Hạ Tử Băng ra đây, tìm cách ly gián mối quan hệ của hai người họ.

Diệp Ngữ Yên cứ ngỡ chỉ cần loại đi một đối thủ thì chẳng ai có thể uy hiếp địa vị của cô. Đúng là người tính không bằng trời tính, hết chị đến em, ai nấy đều đáng ghét như nhau.

“Diệp Ngữ Yên, tại sao lại làm thế với chị tôi? Người đã chết rồi thì có tội tình gì chứ?”

“Không phải tôi. Cô đừng ở đó mà ngậm máu phun người. Mà thôi, bỏ qua chuyện đó đi, có biết vì sao tôi gọi cô tới đây không?”

“Vì Dương Nhất Hàn?”

Lúc nhận được tin nhắn, cô đã ngờ ngợ đến những người có khả năng hẹn gặp mình hôm nay. Sau khi loại trừ Mạc Đăng Sinh, khả năng còn lại chỉ có thể rơi vào Diệp Ngữ Yên. Tuy vậy,cô vẫn chưa dám khẳng định suy đoán của mình là đúng. Hơn nữa khi tới đây, bắt gặp chuyện như vậy, tâm trí cô làm sao có thể nhớ tới ai khác nữa.

“Nếu đã biết rồi thì tôi cũng không cần phải dài dòng làm gì.”

Diệp Ngữ Yên tiến lại gần, ghé sát tai Hạ Tử Băng mà thầm thì: “Cô thèm khát đàn ông đến thế à? Cần tôi giới thiệu cho không?”

“Ý cô là sao?”

Nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, Diệp Ngữ Yên khó chịu bảo: “Trên đời này có rất nhiều người, tại sao cô cứ nhất định phải bám lấy người đàn ông của tôi chứ?”

“Của cô?”

Diệp Ngữ Yên đúng là không biết hai chữ liêm sỉ viết như thế nào mà. Dương Nhất Hàn là chồng của chị cô, hôn sự của hai người được tổ chức đàng hoàng, danh chính ngôn thuận. Thế mà qua miệng Diệp Ngữ Yên, chị của cô chẳng khác nào là kẻ chen chân vào mối quan hệ của người khác.

“Nếu không phải cô xuất hiện, anh ấy đã cưới tôi rồi.”

“Không đời nào!” Hạ Tử Băng lớn tiếng phủ nhận.

Vợ vừa qua đời chưa bao lâu, dù Dương Nhất Hàn có muốn cũng phải xem thái độ của mọi người, đặc biệt là thể diện của nhà họ Dương. Tổ chức đám cưới ngay lúc này chẳng khác nào nói cho cả thế giới biết tôi là người đàn ông tệ bạc. Hạ Tử Băng biết, một người coi trọng mặt mũi như anh rể sẽ không bao giờ hành xử thiếu suy nghĩ như vậy.

“Ngữ Yên, cô cố tình không hiểu hay là bị ngu thật? Nếu muốn cưới cô, cần gì anh rể phải đợi tôi xuất hiện.”

“Vậy à?”

Khóe môi hơi cong lên, Diệp Ngữ Yên nở một nụ cười nhàn nhạt. Không để đối phương được nước lấn tới, cô ta sử dụng chiêu bài cuối cùng trong tay mình.

“Thế cô có biết vì sao chị cô lại tự tử không?”

“Chị ấy không tự tử. Tất cả chỉ là tai nạn bất ngờ ập đến mà thôi.”

Đoạn cuối cùng trong quyển nhật ký bị bỏ trống, cái chết của Hạ Tử Băng đối với cô vẫn là một bí ẩn. Mà không, phải nói là còn nhiều điểm đáng ngờ.

“Cô đúng là ngây thơ thật đấy. Tôi đây tốt bụng, nói cho cô biết vậy.”

Dứt lời, Diệp Ngữ Yên lôi điện thoại từ trong túi ra, vào thư mục nhỏ mở đoạn video cho Hạ Tử Băng xem. Nhìn thấy cảnh tượng trong đó, cô ngước mặt lên nhìn đối phương, hàng lông mày hơi nhíu lại:

“Cô gọi tôi ra để nói chuyện này thôi sao?”

“Cô xem cho kỹ đi. Ngày giờ trên đoạn băng có phải lúc chị cô bị tai nạn không?”

Hạ Tử Băng xem lại một lần nữa, quả nhiên là vậy.

Biết được sự thật, cô vội vàng cầm theo đoạn video đi tìm Dương Nhất Hàn để hỏi ra cho lẽ. Cô cứ nghĩ hắn ta chỉ đối xử tệ bạc với chị cô thôi, hóa ra còn khốn nạn hơn thế.

“Hạ Tử Băng, để tôi xem cô còn có thể mỉm cười gọi hai tiếng ‘anh rể” nữa không?”

Trái ngược với mong muốn của Hạ Tử Băng, khi cô đến nơi thì Dương Nhất Hàn không có ở nhà. Đợi suốt một tiếng, người vẫn không trở về.

“Để sau vậy.”

Cầm theo đoạn video, Hạ Tử Băng trở về nhà, tranh thủ chợp mắt một lát. Muốn đối phó với kẻ có tội, cô phải yêu thương bản thân mình một chút. Thế mà vừa bước qua cửa, cô đã đụng độ với Mạc Đăng Sinh.

“Anh còn tới đây làm gì?”

“Đương nhiên là… thăm vợ sắp cưới rồi.”

“…”

Có nằm mơ cô cũng không ngờ Mạc Đăng Sinh lại xuất hiện ở đây, ngay trong lúc này. Không thể làm trái lời của bậc phụ huynh, cô gạt chuyện của Dương Nhất Hàn sang một bên, tiếp đón những vị khách không mời mà tới.

“Thật xui xẻo.”

Trong lúc cô phải cười nói với các bậc trưởng bối, Dương Nhất Hàn mới trở về căn hộ của mình. Cửa vừa mở, hắn đưa tay định bật công tắc thì một cơ thể mềm mại lao tới, ôm lấy hắn. Men rượu chưa tan, chỗ đó lại cương lên, hắn đành thuận theo tự nhiên vậy.

“Nhất Hàn, em muốn…”

“Đi theo tôi!”

Dứt lời, hắn ôm cô ta vào trong nhà vệ sinh, ép sát người vào tường.

“Ngữ Yên, không phải cô nói mình có thai sao? Có thai thì không được làm chuyện đó đâu.”

“Nhất Hàn, em có thể giúp anh ngậm lấy nó mà.”

“Vậy làm đi!”

Không đợi thêm nữa, hắn nhấn đầu cô ta xuống, áp mặt đối phương vào đũng quần của mình.