Cuồng Chiếm Hữu: Mạc Tổng, Tha Cho Em

Chương 25: Không có lòng tự trọng




“Nhiêu đây đủ cho cô cứu lấy cái công ty đổ nát kia rồi chứ? Nhận tiền rồi thì cút đi, đừng lượn lờ trước mặt tôi nữa.”

Mạc Đăng Sinh cầm lấy tấm séc ném vào mặt Hạ Tử Băng. Với anh, một kẻ lừa dối thì không đáng được trân trọng, huống hồ gì cô đến với anh chỉ vì giúp đỡ gia đình mà thôi.

Không có tình yêu, không tự nguyện, hà cớ gì phải giữ lại bên mình.

Bị sỉ nhục, Hạ Tử Băng chỉ biết cắn răng chịu đựng. Cô muốn phản kháng nhưng bên tai vẫn luôn văng vẳng lời uy hiếp của mẹ: “Con muốn sống cho mình cũng được, vậy thì mua giúp mẹ hai cỗ quan tài.”

Hít một hơi thật sâu, Hạ Tử Băng cúi xuống nhặt tấm séc lên, nở một nụ cười gượng rồi nói: “Cảm ơn anh.”

Lời cảm ơn sao thật khó. Khó tới mức cô chẳng cảm nhận được hơi thở của mình. Sau này dù cố chết, cô cũng không muốn cảnh tượng này lặp lại thêm lần nào nữa. Một lần cúi đầu, cả đời tự trọng coi như chấm dứt.

“Vậy mà tôi cứ tưởng cô thanh cao lắm, bày đặt còn ra vẻ người con gái mẫu mực. Hóa ra cũng chỉ là hoa dại bên đường, ai thích thì hái.”

“Anh nói đủ chưa?”

“Sao? Không phục à?”

Giờ không phải là lúc để đôi co với Mạc Đăng Sinh. Cô cần trở về nhà, càng nhanh càng tốt, giúp bố cô vực dậy cái công ty mà ông tâm huyết, sau đó mới tính tiếp được.

“Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây.” Nhặt lấy bộ áo quần trên giường, cô tập tễnh đi vào trong nhà vệ sinh, chỉnh trang lại mái tóc. Sau lưng cô, ánh mắt của Mạc Đăng Sinh vẫn dán chặt vào tấm lưng mảnh dẻ kia, nơi ghi dấu những vết cắn còn sót lại đêm qua.

Cùng lúc đó, điện thoại trong túi đổ chuông, Mạc Đăng Sinh vội vã tới công ty, tham gia cuộc họp cổ đông hằng năm. Suy đi nghĩ lại, công việc là thứ không bao giờ biết phản bội. Phụ nữ, ai cũng như ai mà thôi.

Không lâu sau đó, Hạ Tử Băng rời khỏi căn hộ chung cư. Trước khi bước lên xe, hình bóng của cô đã lọt vào tầm mắt của người trên cao. Khẽ liếm môi, Dương Nhất Hàn tự nhủ: “Có lẽ đã đến lúc đưa nó cho em xem rồi.”

Về tới nhà, bước chân vừa đặt qua cửa, giọng nói chanh chua của bà Hạ đã vang lên:

“Chịu về rồi đó à?”

“Mẹ!”

Ngồi trên ghế sofa, bà ta nhìn cô chỉ bằng nửa con mắt. So với chị cô, Hạ Tử Băng trong mắt bà chỉ là một kẻ bất tài. Một đứa con gái vô dụng thì có thể trông chờ gì nữa chứ. Thật là vô phúc!

“Sao? Khi nào thì kết hôn?”

“Con không lấy chồng đâu.” Hạ Tử Băng quả quyết.

“Tốt. Thế để bà già này chết cho cô xem.” Dứt lời, bà ta nhìn ngang ngó dọc, định tìm chỗ thích hợp đâm đầu vào. Nhìn bộ dạng hối hả của mẹ, Hạ Tử Băng chỉ biết cười trừ.

“Mẹ không cần chết đâu. Tiền đây, mẹ đưa cho bố trả nợ cho người ta đi!”

Đặt tấm séc trên bàn, Hạ Tử Băng lững thững đi lên lầu. Cô mệt, thật sự rất mệt, chỉ muốn ở một mình, yên tĩnh chợp mắt mà thôi.

Đặt lưng xuống giường, cô thở ra một hơi dài thườn thượt. Cho tới giờ phút này cô đã tin rồi, tin vào lời tiên đoán của ông thầy bói qua đường.

“Cuộc đời này của cô chắc chắn sẽ gặp rất nhiều tai ương. Nên chuẩn bị tâm lý đi là vừa.”

Còn gì đau khổ hơn bản thân bị người khác làm nhục, trở thành công cụ tình dục dâng cho đàn ông, cứu lấy thể diện của cả gia đình. Bấy nhiêu đó đủ rồi, cô tự hứa sẽ không khuất phục nữa, tự do sống cuộc đời của mình. Và trước khi trở thành một người như thế, cô phải hoàn thành một lời hứa.

Khẽ nghiêng người, Hạ Tử Băng luồn tay xuống dưới gối, lấy từ trong đó ra một cuốn sổ nhật ký. Bên trong là tất cả nỗi lòng của chị cô, người đã chết. Mỗi lần đọc lại, nước mắt đều chực trào tuôn rơi nơi khóe mắt.

“Chị yên tâm. Em nhất định sẽ không để chị phải chết oan uổng đâu.”

Hạ Tử Băng vừa chợp mắt, điện thoại liền rung lên, một tin nhắn được gửi tới. Không thể làm ngơ, cô bấm mật mã rồi mở hòm thư ra xem. Kết quả…

Rất nhanh, Hạ Tử Băng đã lấy túi xách, vội vã lao ra khỏi phòng, đi tới điểm hẹn. Trên đường, cô cảm nhận được thân nhiệt trong người đang nóng lên, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Rốt cuộc tại sao hắn lại có thứ đó? Không phải hôm đó chị cô đã chết rồi sao?

“Bác tài, chạy nhanh lên một chút đi!”

Ba mươi phút sau, chiếc xe dừng lại, Hạ Tử Băng bước xuống, đi vào nghĩa trang. Gió bắt đầu thổi mạnh, xung quanh không một bóng người.

“Có ai ở đó không?”

“…”

Không ai đáp lại. Đi thêm vài bước, cô tới trước mộ chị mình, ngơ ngác nhận ra nó đã… đã…