Cuồng Chiếm Hữu: Mạc Tổng, Tha Cho Em

Chương 23: (18+) tôi là người đàn ông đầu tiên của em sao?




“Sướng lắm đúng không? Muốn anh làm thêm lần nữa không?”

“Ưm…”

Miệng đang ngậm chặt cậu nhỏ của anh, không thể trả lời, Hạ Tử Băng chỉ có thể gật đầu lia lịa, ú ớ đồng ý bằng thứ âm thanh không rõ nghĩa. Dù mới ra cách đây vài phút, tưởng chừng nhất thời sẽ khó phóng thêm một lần nữa, vậy mà anh lại bị cô kích thích mới tức muốn giải tỏa bản thân mình rồi.

“Tử Băng, em thật là biết cách trêu chọc tôi.”

Không để cô tiếp tục ngậm, anh dùng tay đẩy cô xích ra, khom người dậy, nhìn người đối diện bằng ánh mắt tràn đầy thú tính. Ban đầu anh chỉ định làm một lần để thử cảm giác thôi, ai ngờ lại lún sâu tới mức này.

“E là đêm nay phải dùng hết sức rồi.”

Để cô nằm ngửa trên giường, bên dưới ướt đẫm do dịch mật của cô tiết ra, Mạc Đăng Sinh dùng tay xoa nhẹ hoa nguyệt, muốn nhìn rõ biểu cảm phóng đãng trên khuôn mặt người con gái này.

“Ưm… anh… anh cho vào đi! Chỗ đó… ngứa lắm rồi!”

Thanh âm gọi mời của cô khiến thú tính trong người anh trỗi dậy, sao có thể nhịn được nữa. Anh nâng hai chân cô lên, vội vàng nhét vật to cứng đang cương lên của mình vào trong. Bị chọc sâu vào hoa tâm, Hạ Tử Băng giật nảy người lên, cơ thể uốn éo không ngừng.

“Có thật trước giờ em chỉ làm chuyện này với tôi không?”

“Thật… thật mà…”

Nếu không tận mắt chứng kiến cảnh này, có nằm mơ anh cũng không ngờ được người hay e thẹn như cô khi lên giường lại phóng đãng như vậy.

Nghe cô thổ lộ tâm tình, thân dưới của anh như được tiếp thêm sức mạnh, đột nhiên kích động hơn, chỉ muốn cắm sâu vào bên trong cô hơn nữa, cho tới khi cô mệt lả ngất đi mới thôi.

Từ lúc Hạ Tử Băng bước qua cánh cửa kia cho tới giờ đã hơn một tiếng rồi, mọi thứ càng lúc càng trở nên mơ hồ hơn. Tưởng rằng chỉ cần nằm im như pho tượng, đợi anh làm xong rồi đứng dậy, lễ thành hôn sẽ không còn xa. Thế rồi cô lỡ bị cuốn vào không gian đê mê của khoái cảm, không muốn rời đi một chút nào.

“Đăng Sinh, anh… anh có sướng không?”

Cho tới lúc này cô mới tỉnh táo một chút để thăm dò cảm xúc của anh. Nói không sướng là nói dối, nhưng thú thật lại thành ra quá vội vàng. Do đó, Mạc Đăng Sinh không trả lời mà chỉ dùng cậu nhỏ của mình để cô im lặng,. tận hưởng bầu không khí cuồng nhiệt đang lởn vởn trong căn phòng mờ tối.

Không thể khống chế được cảm xúc của bản thân, Hạ Tử Băng để mặc cho hai vách tường thịt non nớt của mình tiếp tục bám chặt lấy cậu nhỏ của anh, quấn quýt không rời.

“Một khi đã chủ động quyến rũ tôi, em đừng hòng rời khỏi đây.”

Nói là làm, Mạc Đăng Sinh liên tục thúc mạnh vào hoa nguyệt của cô khiến Hạ Tử Băng rên rỉ không ngừng. Cảm giác bên dưới bị siết chặt vô cùng kích thích, khiến anh sướng đến điên người, chỉ muốn kéo dài mãi.

Trước mắt anh, cơ thể Hạ Tử Băng như một con thuyền chòng chành giữa đại dương, không có điểm tựa. Người cô ướt đẫm mồ hôi, mái tóc bết lại, dính vào nhau, vô tình che khuất đi vầng trán nhỏ xinh.

“Ưm…a…. a…”

Cô vừa rên vừa thở dốc, mười ngón tay bám lấy tấm lưng săn chắc của anh không buông. Và khi Mạc Đăng Sinh tăng tốc, cô đan hai tay vào nhau, kéo anh xuống sát người mình, nhướn về phía trước hôn lấy đôi môi mềm mại ấy.

Không để anh có cơ hội rời mắt sang chỗ khác, cô dùng lưỡi tách răng, luồn sâu vào bên trong khoang miệng, đón lấy dịch vụ ngọt ngào. Hương thơm nam tính tiết ra từ cơ thể anh khiến cô có cảm giác như bị thôi miên, không muốn tỉnh giấc.

“Mặc kệ ngày mai có xảy ra chuyện gì, đêm nay em chỉ muốn thuộc về anh. Chỉ anh mà thôi.”

Cô đã chủ động như vậy, anh cũng không tiện từ chối. Cuối cùng thì sau bao nhiêu nỗ lực của cô, vật cứng rắn dưới thân của anh cũng chịu nhả ra thứ chất lỏng màu trắng đục, thấm ướt hai vách tường thịt non nớt đã bị nghiền nát của cô. Đẩy về phía trước thêm vào cái, anh thở dốc, nằm gục trên bầu ngực căng tràn của cô.

Đêm nay vậy là đủ rồi, cả hai không còn chút sức lực nào nữa.

...

Bóng đêm tan dần, Mạc Đăng Sinh uể oải thức dậy, khẽ vặn mình. Anh vừa đặt chân xuống giường, định vào nhà vệ sinh tắm cho tỉnh táo thì ánh mắt vô thức dừng lại trên tấm ga trải giường. Máu nóng dồn lên mặt, anh quay sang nhìn cô, lòng bàn tay nắm chặt.

Cô vẫn chưa tỉnh, còn mê man trong giấc ngủ, đâu hay có người đang đợi mình mở mắt. Khác với cử chỉ dịu dàng của bao cặp tình nhân, Mạc Đăng Sinh lập tức trở mặt trong phút chốc.

“Tử Băng, tại sao cô dám…