Hơi thở nặng nhọc, cơ thể căng cứng, phía sau siết chặt lại, Dương Nhất Hàn ngửa mặt lên trời, nhắm mắt lại. Một lúc sau cơ mặt giãn ra, hắn mỉm cười, bên dưới một lớp chất lỏng màu trắng đục vương lại trên bồn rửa mặt.
“Cảm giác thật sảng khoái.”
Cơ thể hơi chao đảo, hắn hít một hơi thật sâu rồi vặn nước. Cảm giác sảng khoái dâng trào trong lồng ngực, hắn mỉm cười, chỉnh lại phần tóc mái rồi đi ra ngoài.
Rót một ly nước, hắn đem tới chỗ Hạ Tử Băng rồi đưa cho cô.
“Em uống đi!”
“Cảm ơn anh.”
Trong lúc hắn không ở đây, cô cứ suy nghĩ mãi. Trả thù hay nhân cơ hội này nối lại tình xưa? Ẩn mình dưới một cái vỏ bọc mới, có khi hắn sẽ đối xử với cô tốt hơn một chút.
Nghĩ tới cảm giác được yêu thương, được chiều chuộng, Hạ Tử Băng liền cảm thấy hạnh phúc. Đó là điều mà cô ước mơ bấy lâu, cũng là thứ hạnh phúc mà cô mong mỏi có được.
“Anh rể, sắp tới anh định làm gì?”
Nếu để cho bầu không khí chìm trong im lặng, cô sợ bản thân sẽ lúng túng, từ đó khiến đối phương sinh nghi. Không còn cách nào khác, phải bắt chuyện để mọi thứ trở nên thật tự nhiên nhất có thể.
Nghe vậy, hắn thở ra một hơi dài thườn thượt rồi bảo: “Anh cũng không biết nữa. Chị em ra đi quá đột ngột, anh chưa kịp chuẩn bị tinh thần.”
Giả dối, tất cả chỉ là giả dối mà thôi. Ngoài mặt thì tỏ vẻ đau buồn, trong lòng lại sẵn sàng lên giường với bất kỳ cô gái nào hắn muốn. Dương Nhất Hàn, anh định diễn kịch cho ai xem đây?
Biết rõ đối phương là người như thế nào nhưng ở thời điểm hiện tại cô không có ý định lật tẩy hắn. Cô đang tìm câu trả lời cho bản thân, sau nữa mới đi tới quyết định cuối cùng.
“Vậy à?”
“À, để anh chườm đá cho.”
Một lúc sau, hắn quay lại. Ngồi đối diện với cô, hắn nhẹ nhàng chườm lên vết đỏ ở trên má, cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng, ân cần. Trong thoáng chốc, cô thấy người mình như tê dại đi, đầu óc trống rỗng. Kỷ niệm trở về mỗi lúc một nhiều, Hạ Tử Băng không sao kiểm soát được sự thổn thức trong người mình.
“Em… em thích anh à?” Nhìn sâu vào mắt cô, hắn ngập ngừng hỏi.
“Em…” Hạ Tử Băng không thể phủ nhận vì biểu hiện của cô đã tố cáo tất cả. Chỉ là cô đang phân vân nên trả lời như thế nào mà thôi. Một khi gật đầu bước vào trái tim hắn, cũng đồng nghĩa với việc cô phải đối mặt với hai khả năng có thể xảy ra.
Một là thành công trả thù, hai là bị cuốn vào vòng xoáy hôn nhân một lần nữa. Rõ ràng biết trước sẽ không hạnh phúc, vậy tại sao cứ một mực đâm đầu vào.
“Chụt!”
Nụ hôn lướt nhẹ trên môi, Hạ Tử Băng giật mình cản hắn lại, vội vàng đứng dậy rồi lắp bắp nói: “Em về đây!”
Ra khỏi căn hộ chung cư của hắn, cô rảo bước đi mau, chẳng mấy chốc mà xuống tới bên dưới. Cùng lúc đó, Mạc Đăng Sinh đang nói chuyện với Diệp Ngữ Yên.
“Cô muốn tôi giúp không?”
Ngước mặt lên nhìn người vừa lên tiếng, Diệp Ngữ Yên lập tức bị thu hút bởi vẻ ngoài lạnh lùng, cao ngạo của anh. Từ từ đứng dậy, cô từ tốn hỏi lại: “Tại sao lại anh muốn giúp tôi?”
“Vì tôi và cô gái kia có chút chuyện cần giải quyết.”
Không phải chỉ riêng cô ta, ngay cả Mạc Đăng Sinh cũng có mối thù với Hạ Tử Băng. Đã vậy thì nhân cơ hội này, cô sẽ lợi dụng anh để diệt trừ hậu họa về sau.
“Theo anh thì chúng ta nên làm thế nào?”
Mạc Đăng Sinh khẽ cười, ghé sát tai cô ta rồi thì thầm to nhỏ. Khi đó Hạ Tử Băng cũng vừa hay đi ngang qua, nhìn anh với vẻ mặt kinh tởm: “Đàn ông đúng là giống nhau, toàn thích những người phụ nữ chẳng ra gì.”
Bị nói móc, Diệp Ngữ Yên xoay người lại, nhìn chằm chằm vào mặt Hạ Tử Băng rồi bảo: “Còn đỡ hơn những người không biết thân biết phận, ngày ngày chỉ tìm cách để leo lên giường của đàn ông.”
Từ nãy tới giờ ước chừng cũng được hơn ba mươi phút, nhiêu đó đã đủ để hai người quấn lấy nhau. Diệp Ngữ Yên không tin đôi nam nữ ấy lại không làm gì trong căn hộ đó.
Khóe môi hơi cong, Hạ Tử Băng bỏ lại một câu rồi leo lên xe taxi. Ngay sau đó, Diệp Ngữ Yên liền vội vàng đi tìm Dương Nhất Hàn.