Cuồng Chiếm Hữu: Mạc Tổng, Tha Cho Em

Chương 14: Tự xử (h+)




“Anh đừng đi! Có thể… có thể ở lại đây một chút không? Em… em…”

Hạ Tử Băng níu tay Dương Nhất Hàn, mặt cúi thấp. Rõ ràng là nói sẽ trả thù hắn, vậy mà bản thân lại yếu đuối thế này. Đôi lúc ngay cả lý trí cũng không thắng nổi con tim.

“Tử Băng, em có chuyện gì muốn nói với anh sao?”

“Em…”

Dương Nhất Hàn trở lại, nhìn thẳng vào mắt cô, ân cần hỏi. Người trước mặt cho hắn cảm giác như khi ở cùng vợ cũ, tuy nhiên, cô lại yếu đuối hơn hắn nghĩ.

Mặt đối mặt, Hạ Tử Băng không biết phải nói gì, chỉ đành im lặng. Oán hận trong lòng càng nhiều, cô nhận ra bản thân vẫn còn yêu.

“Làm sao em có thể trả thù được đây?” Cô thầm nghĩ.

Từ lúc yêu cho tới khi kết hôn, cô đã dành hết những gì tốt đẹp nhất trong cuộc đời người con gái trao hắn. Kết quả, thứ hạnh phúc mà cô luôn theo đuổi lại nằm trên người phụ nữ khác. Diệp Ngữ Yên, rõ ràng biết hắn đã có gia đình, tại sao vẫn cố chấp mà bám lấy?

“Em đau chỗ nào sao?”

Dương Nhất Hàn lên tiếng hỏi, thầm mừng trong lòng. Nếu hắn đoán không sao, cô em gái này cũng có cảm tình với hắn. Y hệt như chị mình, cô sẽ là người tiếp theo mà hắn muốn chinh phục. Đôi khi mang cùng một gương mặt nhưng tính cách khác lại là điều thú vị không thể lý giải.

“Anh rể, anh có thể ôm em được không?”

Hứng trọn một bạt tai từ tình nhân của chồng, Hạ Tử Băng đột nhiên cảm thấy vô cùng bất lực. Ngay cả một chuyện nhỏ như vậy cô cũng không giải quyết được, phải cần tới sự trợ giúp của hắn, thì nói gì tới chuyện trả thù xa xôi.

“Mày đúng là kẻ vô dụng.”

Vì vô dụng nên mới bị người khác giật chồng. Cũng vì vô dụng nên mới mất con, vô dụng nên mới yếu đuối ngả vào lòng hắn chỉ vì vài câu nói ngon ngọt. Hạ Tử Băng, mày điên rồi. Điên tới mức không thể cứu chữa được nữa.

“…”

Dương Nhất Hàn không nói gì, nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Tử Băng. Trong lúc này, lòng hắn lại rạo rực, cảm giác vô cùng khó tả. Đứng trước một món hàng mới, đương nhiên hắn không thể kìm lòng được rồi. Thú tính trong người trỗi dậy, hắn chầm chậm buông cô ra, nhìn sâu vào đôi mắt ửng đỏ ấy. Rất nhanh, hắn đã chạm vào môi cô.

“Um…”

Vòng tay thuần thục ôm lấy chiếc eo nhỏ xinh, dùng lưỡi khuấy đảo một vòng bên trong khoang miệng cô, cảm nhận vị ngọt ướt át nơi đầu lưỡi. Tiếp đó, hắn để cô nằm xuống, tay không kiêng nể lướt trên da thịt mịn màng. Bầu không khí ngày một nóng lên, hắn vươn tay muốn cởi cúc cáo thì bị cô giữ lại.

“Anh rể. Chúng ta làm vậy e là… không hợp lắm.”

“Anh xin lỗi.”

Miếng ăn đã dâng tới tận miệng còn bị vụt mất, trong lòng hắn vô cùng bứt rứt. Dù vậy hắn bắt buộc phải kiềm chế, bởi muốn săn mồi thì phải nhử nó.

“Em ở đây đi! Anh đi lấy nước.”

Dương Nhất Hàn đi vào nhà vệ sinh, dùng nước rửa mặt cho tỉnh táo trở lại. Cho dù hắn đã làm đi làm lại rất nhiều lần nhưng không thể xoa dịu cậu nhỏ đang căng phồng bên dưới đũng quần.

“Chết tiệt.”

Hắn thở hắt ra một hơi, đưa tay tháo dây nịt, kéo khóa quần xuống. Soi mình trong gương, hắn ngước mặt lên trời, phả ra một làn khói trắng. Dục vọng trong người tăng cao, cả cơ thể như có một luồng điện chạy ngang qua. Trước tấm kính thủy tinh màu trắng bạc, hắn không ngừng lên lên khe khẽ. Thi thoảng, hắn lại chầm chậm mở mắt, nhìn xuống dưới hạ thân. Vật đó của hắn đang căng cứng, được bao bọc bởi bàn tay năm ngón, di duyển lên xuống không ngừng.

“Ưm… hừm…”

Hắn càng dùng sức, bản thân lại càng khó giải tỏa.

“Ừm…”

Hơi thở khó nhọc, phía sau siết chặt lại, không ngừng tiến tới trước. Hắn bắt buộc phải xuất, càng nhanh càng tốt.