“Anh rể, em cứ nghĩ anh là một người chồng mẫu mực. Không ngờ anh lại…”
“Tử Băng, nghe anh nói!” Ngay khi cô vừa bỏ chạy, hắn cũng đuổi theo sau.
Vừa ra khỏi khu chung cư, Hạ Tử Băng liền giơ tay ra vẫy taxi. Cô muốn rời khỏi đây, càng nhanh càng tốt.
Xe còn chưa tới thì Dương Nhất Hàn đã đuổi kịp phía sau. Kéo cô lại, hắn khổ sở giải thích: “Khoan đã! Nghe anh nói một lời đi!”
“Em không nghe!” Hạ Tử Băng hành động như đứa trẻ, lấy tay tay bịt tai, cúi đầu xuống thấp, né tránh ánh mắt của Dương Nhất Hàn. Với cô, đây là thời điểm quan trọng để thu hút sự chú ý của chồng cũ. Nếu không phải vì báo thù cho đứa con đã mất, hẳn cô cũng không dây dưa với hắn làm gì.
“Tử Băng!”
Dương Nhất Hàn cầm lấy tay cô rồi giữ chặt, mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc ấy. Nếu như cô không tự nhận mình là em gái vợ cũ, hẳn hắn đã tưởng rằng mình gặp ma giữa ban ngày.
“Cúc áo anh còn chưa cài lại! Anh có tư cách gì nói chuyện với em đây?”
“Xin lỗi!”
Đối diện với chồng cũ, Hạ Tử Băng hận không thể băm hắn ra thành trăm mảnh. Vì hắn là cuộc đời cô bị hủy hoại, cũng vì hắn mà niềm tin vào tình yêu trong cô vỡ tan tành.
“Trên đời này làm gì có tình yêu vĩnh cửu. Tất cả chỉ là lừa gạt người ta mà thôi.”
Hít một hơi thật sâu, hắn nói: “Mọi chuyện không giống như em nghĩ đâu. Thật ra…”
“Anh giải thích với em làm gì? Em không phải là vợ anh, không có quyền tha thứ hay nhận lời xin lỗi từ anh. Dương Nhất Hàn, anh làm vậy có xứng đáng với chị em không?”
“Tử Băng, em bình tĩnh một chút đi!”
Hắn muốn giải thích nhưng cô lại cứ chen ngang vào khiến tâm trạng hắn càng trở nên rối rời. Hắn thanh minh không phải vì áy náy, hắn thanh minh vì sợ mặt mũi của nhà họ Dương bị ảnh hưởng. Một khi chuyện này truyền tới những người trong gia đình, cái chức giám đốc của hắn cũng không còn.
Nước mắt lăn dài trên đôi gò má, cô ấm ức nói: “Chị ơi, chị chết thảm quá!”
“Tử Băng!” Hắn lớn tiếng, giữ chặt hai tay cô để cô đứng ở phía đối diện mình. Nhìn sâu vào đôi mắt ướt đẫm ấy, hắn bảo: “Là cô ta quyến rũ anh, thật lòng anh không có tình ý gì cả.”
“Làm sao để chứng minh?”
“Anh cũng không biết nói sao để em hiểu. Nhưng hãy tin anh, anh yêu chị em thật lòng mà.”
“Anh rể, anh khiến em…”
Biết cô sắp rời đi, hắn ôm chặt người vào lòng. Từng lời nói, cử chỉ đều như muốn không chế tâm trí cô. Dù bản thân có vùng vẫy thế nào cũng không thoát khỏi vòng tay của hắn.
“Yên lặng một chút đi! Có anh ở đây rồi, đừng quậy nữa.”
Đã rất lâu rồi cô mới được hắn ôm vào lòng. Và cũng rất lâu rồi hắn mới đối xử với cô dịu dàng như thế. Trong phút chốc, cô có cảm tưởng như thời gian ngừng lại, bản thân trở về thời điểm một năm trước. Khi đó hắn đối với cô rất toàn tâm toàn ý. Ngay cả khi ngủ, cô cũng cảm nhận được tình yêu cháy bỏng dâng lên trong lòng.
“Nhất Hàn, giá như anh đối xử tốt với em hơn một chút, có lẽ…” Cô thầm nghĩ, khóe mắt ửng đỏ.
Dù đã dặn bản thân phải mạnh mẽ, phải kiên cường sống tiếp nhưng chẳng hiểu vì lý do gì mà nước mắt cô lại rơi. Có lẽ hơi ấm từ hắn đã sưởi ấm trái tim cô, khiến trái tim cô lại thổn thức một lần nữa. Tuy vậy, cô không có ý định tha thứ, càng không có ý định quay lại. Những gì cô làm chỉ phục vụ cho một mục đích duy nhất mà thôi. Đó là trả thù.
“Buông em ra! Anh có biết hành động này của anh không hợp với lẽ thường không?” Cô hét lớn.
“Anh biết.”
Đã biết sao còn làm? Biết mà vẫn không có ý định buông tay? Dương Nhất Hàn, rốt cuộc hắn là người như thế nào? Cho tới giờ này, phút này, cô nhận ra mình hoàn toàn không hiểu hắn. Chưa từng hiểu.
Cách đó không xa, trên ban công của lầu 9, Mạc Đăng Sinh đã chứng kiến tất cả, anh nhìn cô rồi nở một nụ cười chế giễu: “Tử Băng, cô diễn kịch cho ai xem?”
“Không liên quan tới anh. Cút đi!” Chỉ một ánh nhìn, Hạ Tử Băng dường như đã truyền tải hết tâm ý của mình.
Cùng lúc đó, từ trong khu chung cư, Diệp Ngữ Yên bước ra, gương mặt tối sầm lại rồi hét lớn: “Dương Nhất Hàn!