“Đầu dưới của tôi sẵn sàng rồi. Chúng ta…”
“Anh định làm thật à? Tôi…”
Cho tới giờ phút này, Hạ Tử Băng cũng không có ý định nói sự thật cho Mạc Đăng Sinh biết. Anh có thể nghi ngờ nhưng nếu muốn cô thú nhận thì không được.
“Lần này trở lại, không biết ai là bạn ai là thù, làm sao mình có thể…” Trong giờ phút nguy nan, cô cắn chặt răng, nhắm mắt lại. Cô mệt rồi, chẳng thèm đôi co với anh nữa.
“Dù sao ngủ với người đẹp trai cũng không cảm thấy thiệt.”
Tìm đại một lý do để an ủi bản thân, Hạ Tử Băng thấy nhẹ lòng hơn. Tuy vậy, khi hơi nóng của anh phả trên hõm cổ cô, cảm giác đau nhói lại dâng lên trong lòng. Nếu cô lại có thai, đứa bé có khi nào sẽ…
Nước mắt chực chờ nay cũng đã rơi, gương mặt không cam chịu của cô khiến Mạc Đăng Sinh đành bó tay chịu trói, rời khỏi người cô: “Vô vị!”
Từ trước tới giờ hắn không muốn ép buộc ai, đặc biệt là trong chuyện tình cảm. Ngày hôm nay sở dĩ hắn làm tới bước này là vì muốn biết sự thật mà thôi.
“Ngay cả việc này cũng không thể khiến cô ấy thay đổi ý định thì có làm tới cùng cũng không thu được kết quả gì.” Anh hiểu rõ nên xoay người bỏ đi, đóng sầm cửa lại. Thấy Mạc Tổng tức giận, trợ lý thở ra một hơi dài thườn thượt rồi nói với cô: “Cô đó! Có phúc mà không biết hưởng.”
“Vậy anh hưởng đi. Tôi nhường.”
“Cô…” Cậu ta chỉ tay vào mặt Hạ Tử Băng, muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt ra thành lời, tâm trí vô cùng trống rỗng.
Theo lệnh của Mạc Đăng Sinh, Hạ Tử Băng được thả về.
Rời khỏi đó, cô quay lại tìm Dương Nhất Hàn, muốn nhân cơ hội này chiếm lấy lòng tin của anh. Tuy nhiên, khi đặt chân bậc cửa, mặt cô đã xám lại khi phải chứng kiến cảnh tượng không nên thấy.
“Anh rể, anh… anh đang làm gì vậy?”
Trên ghế sofa, Diệp Ngữ Yên ngồi trên người Dương Nhất Hàn, không ngừng quấn lấy hắn. Vai áo trễ nải, kèm theo đó là tiếng thở dốc, bầu không khí vô cùng ám muội.
Cảnh tượng nóng bỏng ấy đập vào mắt, Hạ Tử Băng sững người, lắp bắp nói. Dù biết hai người họ đang công khai qua lại với nhau nhưng cô không nghĩ là mình vừa đi, họ lại có thể thoải mái làm chuyện đó, trong khi Dương Nhất Hàn vẫn đang còn bị thương.
“Anh…”
Ngay lập tức, Dương Nhất Hàn buông Diệp Ngữ Yên ra, với tay lấy cái áo sơ mi bên cạnh mang vào, nụ cười trên môi trông vô cùng gượng gạo.
Rời khỏi cơ thể của Dương Nhất Hàn, Diệp Ngữ Yên vô cùng khó chịu, cài lại cúc rồi xoay người về sau. Khoảnh khắc trông thấy Hạ Tử Băng, cô ta giật mình ngồi thụp xuống, lấy hai tay che đầu.
Rõ ràng là đang ban ngày, tại sao người chết lại có thể đứng sờ sờ ở đây? Không lẽ… không lẽ cô ta muốn trả thù, đòi lại mạng sống sao? Diệp Ngữ Yên sợ tới mức người run lên bần bật, hơi thở trở nên khó nhọc.
“Em đừng sợ. Đó là em gái của vợ cũ anh, cũng cùng tên.”
“Cùng tên?” Cho tới lúc này, Diệp Ngữ Yên mới ngẩng mặt lên nhìn. Khoảnh khắc đối diện với vẻ mặt của cô, cô ta khẽ nuốt nước bọt: “Sao… sao lại giống như vậy?”
Hai từ “vợ cũ” thốt ra từ miệng Dương Nhất Hàn nghe thật dễ dàng, cô mới chết, hắn đã ngang nhiên liệt cô vào danh sách người của quá khứ, không đáng để bận tâm nữa. Người không sinh nở được thì không phải là vợ hắn sao, tình nghĩa phu thê không đủ để hắn rơi cho cô một giọt nước mắt à?
“Dương Nhất Hàn, trên đời này anh là người đàn ông khốn nạn nhất rồi. Vốn dĩ tôi định cho anh chết dễ dàng một chút nhưng xem ra với tình hình này, tôi phải tuyệt tình hơn rồi.” Cô tự nhủ.
Lửa hận đã bốc lên tận đầu, cô nhìn hắn bảo: “Chị em vừa chết, anh lại… Anh làm vậy có xứng đáng với chị em không?”
“Tử Băng, không phải, chỉ là anh…”
Diệp Ngữ Yên chủ động khoác tay liền bị hắn hất ta, trừng mắt một cái. Đây không phải là lúc để ân ai hay bày tỏ tình cảm. Nếu chuyện xấu này truyền ra ngoài, mặt mũi hắn biết để đâu nữa.
“Anh rể, em cứ nghĩ anh là một người chồng mẫu mực. Anh… tệ thật…”
Hạ Tử Băng thất vọng bỏ ra ngoài, Dương Nhất Hàn vội vã đuổi theo cô. Cảnh tượng đó vừa hay lại thu vào tầm mắt của Mạc Đăng Sinh.
Nhìn họ, anh cười khẩy: “Diễn hay đấy Tử Băng, có tôi ở đây, coi em làm sao hoàn thành vở kịch này đây?”