Cưỡng Chế Phân Hóa - Nhạn Nhất Hạ

Chương 22




Cũng may là Dung Tước bọn họ ngày thường rất cần cù siêng năng, mặc dù là căn nhà cũ kỹ nhưng được quét dọn rất sạch sẽ. Nếu không Nhan Tịch thực sự sợ là đến cửa nhà Lam Cẩn cũng không thèm đặt chân vào, mà quay đầu đi trước một bước.

Lam Cẩn cũng không hề bộc lộ ra sự ghét bỏ hay là không thể thích nghi được, chẳng qua hắn hơi tò mò nên đưa mắt đánh giá hoàn cảnh xung quanh của căn phòng. Hình như hắn phát hiện ra điều gì kỳ lạ, đôi lông mày rậm hơi nhíu lại, ánh mắt lia về phía Nhan Tịch. "Tại sao ở đây lại có mùi pheromone của Omega?".

Nhan Tịch thành thật trả lời. "Tôi thuê nhà cùng với bạn, cậu ấy là Omega. Nhưng mà tuần này cậu ấy xin nghỉ phép để về quê rồi, ba ngày nữa mới quay lại.

"À!". Đôi lông mày của Lam Cẩn giãn ra, hắn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cũng không nói thêm gì.

Căn nhà được thiết kế theo kiểu một phòng khách, hai phòng ngủ điển hình. Phòng khách cũng chẳng có gì ngoài một chiếc tivi cũ và một bộ bàn ghế sofa. Nhan Tịch còn hơi lo lắng với độ cũ nát của chiếc sofa đó, có khi nào sẽ không chịu đựng được sức nặng của Lam Cẩn mà lìa đời tại chỗ hay không?

Trong lúc Nhan Tịch còn đang phân vân không biết có nên mang ghế tựa từ trong phòng mình ra cho Lam Cẩn ngồi hay không? Thì lại nghe Lam Cẩn mở miệng. "Vào phòng em đi!".

Đương nhiên là Nhan Tịch khó lòng thích ứng được với lời đề nghị đường đột này, cậu trừng lớn mắt nhìn Lam Cẩn. "Tới phòng tôi á?".

Lam Cẩn cũng nhìn lại cậu. "Bộ em quên mục đích ban đầu tôi tới đây rồi à?".

Dưới ánh nhìn chằm chằm của đôi mắt màu xám xinh đẹp kia, gương mặt trắng nõn của Nhan Tịch lại hiện lên mấy vệt ửng hồng.

Không để Nhan Tịch kịp lên tiếng, Lam Cẩn đã nói tiếp. "Không tới phòng em? Vậy em định để tôi thả pheromone ngay tại chỗ này à? Bạn cùng phòng của em là Omega nhỉ?".

Lúc này, Nhan Tịch mới hiểu ra vấn đề. Lam Cẩn là Alpha cấp S, nếu như tùy ý thả pheromone trong phòng khách thì cho dù sau đó có mở thông gió, thì pheromone nồng đậm cũng dính lại ở trên các đồ vật khác xung quanh, lưu lại rất lâu mới dần phai nhạt. Điều đó sẽ gây ảnh hưởng đến Dung Tước cũng là một Omega, khi cậu ấy trở lại đây. Nhưng nếu làm chuyện đó trong phòng ngủ đóng kín, vậy thì coi như chuyện này cũng không còn đáng lo ngại nữa.

Nhan Tịch không những không nghi ngờ, mà còn cảm thán Lam Cẩn đúng là một người tinh tế. Nếu không chờ đến khi Dung Tước quay lại, cậu cũng chẳng biết mở miệng giải thích thế nào với người ta.

Cậu cũng tự biết người như Lam Cẩn thời gian là vàng là bạc, cho nên không muốn dây dưa thêm nữa, làm tốn thời gian của đối phương. Thế là cậu mở cửa phòng mời Lam Cẩn đi vào, thậm chí vì để đề phòng mùi pheromone của hắn lan ra đến tận phòng khách, sau khi Lam Cẩn đi vào cậu thuận tay đóng cửa phòng lại thật chặt.

Cách trang trí trong phòng ngủ của Nhan Tịch thuận mắt hơn so với phòng khách nhiều. Dù sao cũng là không gian sinh hoạt hàng ngày, cho nên lúc chuyển vào cậu cũng trang trí sơ qua. Giấy dán tường màu lam nhạt, rèm cửa cũng cùng một tông khiến toàn bộ căn phòng trông có vẻ gọn gàng sạch sẽ. Chiếc giường đơn cũng là giường mới, khi Lam Cẩn ngồi lên cũng sẽ không phát ra tiếng két két như ngồi trên sofa.

Đương nhiên là việc để một vị khách lần đầu tiên đến nhà, cũng chẳng thân thiết gì với chính mình ngồi lên giường của mình như vậy đúng là hơi kì kì, nhưng mà trong căn phòng này ngoài chiếc giường ra thì chỉ còn đúng một chiếc ghế xếp. Nhan Tịch đưa mắt nhìn chiếc ghế xếp trong góc phòng, rồi lại nhìn Lam Cẩn một thân âu phục chỉnh tề thân cao mét chín kia, cuối cùng cậu quyết định để đối phương ngồi lên giường của mình thì hơn.

Cậu kéo ghế xếp đến ngồi lên, ngẩng đầu cười gượng nói. "Lam tổng, phòng nhỏ đơn sơ mong anh đừng chê".

Dường như Lam Cẩn cũng chẳng bất mãn với hoàn cảnh đơn sơ xung quanh chút xíu nào, thậm chí ngược lại tâm trạng còn rất tốt. Ánh mắt xinh đẹp phía sau tròng kính híp lại, khẽ cười. "Nào có chỗ chê, tuy là phòng hơi nhỏ nhưng cũng không khiến người khác thấy xấu".

Ngồi trên giường của Nhan Tịch, Lam Cẩn nhịn không được bắt đầu đánh giá chiếc giường đơn nho nhỏ này. Đối với người đã quen ngủ trên chiếc giường gỗ lớn khắc hoa trong nhà, hoặc là giường kingsize phòng tổng thống như hắn mà nói thì chiếc giường đơn một mét rưỡi trước mặt đúng là quá nhỏ. Giường ván gỗ bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng cũng may là chiếc nệm Nhan Tịch trải lên khá mềm, ngồi lên khá là thoải mái.

Sau đó hắn vô hình nghĩ tới bảo bối xinh đẹp trước mặt mình, trước đây có khi đã từng vô số lần đối phương quần áo không chỉnh tề nằm trên chiếc giường này, ôm áo khoác của hắn trong lòng hoặc có khi là dùng cây bút máy kia. Gương mặt  cậu sẽ đỏ ửng ướt át, ánh mắt đầy khao khát, động tác run rẩy tự thỏa mãn chính mình.

Ánh mắt sâu xa trầm lặng của Lam Cẩn hơi tối lại, rất khó phát hiện ra. Thậm chí giục vọng ở trong đáy mắt cũng được che giấu vô cùng tốt. Hắn giống như một con sư tử đực đã bắt được con mồi, chỉ còn đang đợi phần đánh chén nữa mà thôi.

Nhan Tịch ngồi đối diện với Lam Cẩn, cũng để tiện cho việc tiếp nhận pheromone. Cậu hơi rướn người về phía hắn, quả nhiên vừa sáp lại gần thì đã ngửi được mùi hương hổ phách thuần khiết.

Cảm nhận được pheromone của Alpha cấp S này phát ra thực ra không quá nồng, nhưng cho dù là thế thì phản ứng của cơ thể cậu vẫn không tuân theo sự khống chế, mà bắt đầu trào dâng. Cảm giác tê dại trượt dần từ đốt sống cổ lan đến tận thắt lưng như điện giật. "Ưm, —— Lam tổng, pheromone của anh....".

Lam Cẩn tạm thời không suy nghĩ về chiếc giường nữa, cho dù hiện tại hắn đang ngồi trên chiếc giường đơn mộc mạc thì bản thân vẫn toát ra khí chất như bậc đế vương nhìn người đang ngồi ghế xếp đối diện. Thấy người đó chỉ vì bản thân sơ ý giải phóng ra một chút pheromone mà đã không chịu nổi, hắn hạ giọng nói.  "Chỉ mới giải phóng một chút thôi! Chẳng lẽ em không chịu nổi rồi sao?".

Nhan Tịch hít sâu vài lần, cảm giác xao động trong cơ thể càng ngày càng rõ ràng. Vị trí tuyến thể ở sau gáy vì chịu sự kích thích của pheromone mà nóng rát khó chịu, kêu gào muốn nhận thêm nhiều hương hổ phách nữa. Cậu cắn răng, kiên trì lên tiếng. "Ban nãy là do đột ngột nhận nhiều pheromone nên không kịp thích ứng, bây giờ thì tốt hơn rồi ——!".

Mặc dù đột nhiên tiếp nhận pheromone của Alpha cho nên có hơi hoảng loạn, nhưng Nhan Tịch không thể không thừa nhận rằng, sau khi tuyến thể được nhận pheromone của Alpha thuộc về nó, từ sâu thẳm trong cơ thể cậu bỗng trào dâng cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.

Lam Cẩn rất ga lăng nói. "Vậy em có cần thêm chút nữa không?".

Nhan Tịch tự cảm nhận được lúc này trạng thái của cơ thể vẫn nằm trong sự kiểm soát của chính mình, cho nên cũng không hề do dự. Nhìn Lam Cẩn, nói. "Vậy phiền anh ——".

Đôi mắt đen nhánh đầy mê hoặc kia khiến Lam Cẩn khó lòng nhịn nổi.

Trong lòng Nhan Tịch nhẩm tính, có lẽ với nhu cầu của tuyến thể Omega khuyết thiếu của mình thì chỉ một chút pheromone Alpha của Lam Cẩn nữa thôi là đủ rồi, như thế là cơ thể cậu sẽ thỏa mãn. Bây giờ cậu cũng chưa rơi vào trong trạng thái mất khống chế, cho nên chỉ cần canh đúng cái lúc pheromone Alpha của Lam Cẩn phát ra tín hiệu gọi mời thì cậu sẽ trốn ra ngoài, vậy sẽ không có vấn đề gì nữa.

Tính toán thì hay lắm!

Rất chặt chẽ lại rất hợp lý!

Nhưng mà —— đột nhiên bị một lượng lớn pheromone đập thẳng mặt, Nhan Tịch không kịp đề phòng hít vào quá nhiều pheromone cấp S với độ tinh khiết cực cao, khiến cậu ngừng thở mất vài giây.

Ngay lập tức, tầm mắt trở lên mơ hồ. Lúc này mới thấm thía, hóa ra những gì bản thân cậu hiểu về pheromone của Alpha chỉ là phần nổi của tảng băng trôi.

"A —— Ha, ha....". Nhan Tịch thở hổn hển, mong rằng hít thở sâu sẽ giúp cậu lấy lại được ý thức.

Tuyến thể Omega trong cơ thể lúc này cũng bởi vì sự gia tăng đột ngột một lượng lớn pheromone của Alpha, mà trở lên rục rịch bất an.

Cảm giác tê dại không ngừng lan ra khắp cơ thể, khiến cậu dần dần đánh mất lý trí. Đầu óc mơ hồ, ý thức bắt đầu không rõ ràng, cả thân thể cũng không thể ngồi yên trên ghế xếp được nữa.

Cùng thời điểm với tuyến thể đã được thỏa mãn là một cơ thể mất khống chế, cậu kẹp chặt hai chân theo bản năng, dùng hết sức mình đè chặt lại dục vọng nguyên thủy đang dao động mãnh liệt.

Chỉ là —— dưới sự dụ dỗ không ngừng bằng mùi hổ phách nồng đậm từ Lam Cẩn, khác xa với dự đoán trước đó, sự kiên trì của Nhan Tịch chẳng được bao lâu. Vậy là cậu mất kiểm soát, chúi người về phía trước, dựa vào Lam Cẩn.

Ánh mắt Lam Cẩn đầy vẻ thích thú khi nhìn Beta chịu sự dụ dỗ từ pheromone Alpha của mình, mà dần dần đánh mất đi lý trí. Lúc này làn da trắng nõn của cậu đã được nhuộm một màu hồng nhạt, giống như hoa đào nở rộ. Hốc mắt ẩm ướt đỏ bừng, gương mặt nhỏ nhắn động lòng người mang theo vẻ si mê hơi ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Nhan Tịch đưa bàn tay mảnh khảnh thon dài lên, hơi do dự cũng như thăm dò, bắt đầu vuốt ve đầu gối Lam Cẩn. Sau đó cậu phát hiện người đàn ông trước mặt vẫn ngồi yên bất động, thế là lá gan lớn hơn bắt đầu lướt tay từ đùi lướt đi lên. Lúc sắp chạm vào phần nam tính to lớn kia, thì bàn tay cậu bị bắt lấy.

Tay Lam Cẩn vừa nóng vừa có lực, khiến cho cả bàn tay Nhan Tịch dễ dàng bị nắm trọn vào trong. Hắn nhìn xuống người đang dựa vào trong lòng mình, trông giống một động vật nhỏ đang quấn lấy mình, thậm chí vật nhỏ này còn bị pheromone của hắn quấy rối đến lông mi cũng phát run. Trong con mắt màu xám là cơn sóng tình mãnh liệt, thế nhưng hắn vẫn cố ra vẻ bình tĩnh nói. "Tịch Tịch, thế này là không được đâu!".

Khi bị Lam Cẩn từ chối, chút lý trí ít ỏi còn sót lại của Nhan Tịch khiến cậu hơi rụt tay lại.

Đôi mắt mờ mịt nhìn lên người đàn ông đang cười tủm tỉm trước mặt.

Thế nhưng —— chỉ sau một vài giây do dự, dưới sự bao vây tấn công của mùi hương hổ phách từ người đàn ông kia, trong nồng nàn còn có chút cay cay, làm người vừa ngửi đã nghiện. Mà bàn tay đang nắm lấy tay cậu cũng hệt như mang theo điện, khi da thịt cận kề đụng chạm khiến cơ thể cậu cũng tê dại theo.

Những kích thích như thế khiến Nhan Tịch chỉ muốn chui vào lòng người kia, đòi hỏi hắn nhiều hơn nữa.

Giờ đây Nhan Tịch giống hệt con mèo nhỏ đến thời kỳ động dục, khát khao được người ta vuốt ve cưng nựng. Bị dục vọng thôi thúc khiến cả cơ thể cậu tiến lên phía trước, nhưng Lam Cẩn giữ tay cậu rất chặt muốn tránh cũng tránh không thoát. Cho nên cậu ấm ức chu môi, đôi mắt hoe đỏ ngước lên nhìn người trước mặt, khàn giọng làm nũng. "Lam Cẩn, tôi khó chịu quá!".

Đôi mắt màu xám của Lam Cẩn nhìn về phía người đang bị tình dục nhấn chìm kia, nốt ruồi nhỏ trên má cậu bây giờ lại bắt mắt hơn bao giờ hết. Hắn lên tiếng trấn an. "Tịch Tịch, em thả lỏng trước đã. Chẳng qua tuyến thể Omega của em sau khi bị tôi đánh dấu cho nên mới có phản ứng như vậy thôi! Em cố gắng nhịn một chút, đợi tuyến thể hấp thụ đủ pheromone rồi thì sẽ dễ chịu hơn".

Giọng nói của Lam Cẩm vững vàng, vừa nghe vào đã mang tới cho người ta cảm giác vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn.

Nhưng dáng vẻ trấn tĩnh đó của hắn lại khiến một Nhan Tịch đang gấp gáp suýt thì bật khóc.

Mà chuyện đáng ghét nhất là vì Lam Cẩn muốn đẩy nhanh tốc độ, cho nên hắn cố ý thả nhiều pheromone ra hơn, thoáng chốc đã khiến cậu choáng đầu hoa mắt, ý loạn tình mê. Dưới sự ảnh hưởng của tuyến thể, bây giờ cả người cậu chỉ còn lại dục vọng sơ khai nhất của con người.

Một bàn tay đang bị đối phương nắm chặt không thể nào nhúc nhích, vì thế Nhan Tịch chỉ còn cách dùng tay còn lại kéo đai lưng của Lam Cẩn.

Lam Cẩn tỏ vẻ bất lực, nắm lấy bàn tay còn lại đang làm loạn của cậu. Cúi đầu nhìn người con trai nằm gục trên đùi mình mà mắt đã đỏ hoe. 

Cậu ngẩng đầu lên, trong mắt lộ rõ khao khát tình dục nhìn chằm chằm hắn. "Cho tôi...".

Lần này cũng vẫn là em tự tìm!

Chứ tôi không hề cưỡng ép em!

Đôi mắt Lam Cẩn híp lại, chứa sự nhẫn nại đầy nguy hiểm. Sau cùng có vẻ như là chẳng thể làm gì được nên hắn thở dài một tiếng, buông tay Nhan Tịch ra. "Đúng là hết cách với em mà!".

Thấy hành động của Lam Cẩn dường như bắt đầu dao động, Nhan Tịch bị pheromone dụ dỗ lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng sáp lại gần hắn như con mèo nhỏ. Mà lần này, cậu dùng cả hai tay nắm lấy đai lưng đối phương, Lam Cẩn cũng chẳng hề cản lại.

Nhan Tịch vội vàng cởi thắt lưng Lam Cẩn ra, kéo khóa quần xuống, ánh mắt mê man nhìn chằm chằm vào quần lót màu tối. Sắc mặt cậu lập tức ửng hồng, cậu nuốt nước bọt theo bản năng, tuyến thể sau gáy càng trở lên bỏng rát hơn.

Cảm giác hưng phấn tột độ khiến Nhan Tịch có ý nghĩ đẩy ngã đối phương rồi trèo lên.

Ngay khi cậu định làm như thế thì đột nhiên bị Lam Cẩn giữ cằm lại, nâng mặt cậu lên.

Nhan Tịch thấy khó hiểu, hai mắt triệt để mờ mịt.

Khóe miệng Lam Cẩn mang ý cười nhạt nhòa, ánh mắt thâm sâu khó dò, hắn dùng ngón cái vuốt ve bờ môi đỏ mọng mềm mại của Nhan Tịch. "Tịch Tịch cũng biết từ trước tới nay tôi ghét nhất là Beta, cả hai lần trước đều là do tôi trong kỳ phát tình nên không khống chế được. Nhưng —— hôm nay lúc tôi đang tỉnh táo mà lại yêu cầu tôi phải làm tình  với một Beta thì khó lòng chấp nhận được!".

Âm thanh Lam Cẩn phát ra hơi khàn, mang theo một cảm giác gợi cảm khó nói thành lời.

Nhưng những lời hắn thốt ra lại khiến Nhan Tịch thất vọng vô cùng.

Hắn thấy người kia đỏ mắt vì lời mình vừa nói, vừa đáng thương vừa đáng yêu thế nên quyết định không trêu chọc cậu nữa. Bàn tay đang giữ cằm cậu liền di chuyển ra sau gáy, tiếp tục dùng chất giọng trầm khàn khiến người khác điên cuồng nói. "Chẳng qua nói một cách nghiêm túc thì em cũng giúp tôi giải quyết tới hai kỳ phát tình. Bây giờ em mang bệnh, dáng vẻ này của em làm tôi cũng không đành lòng quay lưng mặc kệ —— ".

Nói xong, Lam Cẩn dùng sức nhấn gáy Nhan Tịch xuống. Ấn gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cậu vào địa phương đã cứng rắn đầy nhiệt nóng của mình, giọng nói đầy ám chỉ. "Cho nên nếu như Tịch Tịch thực sự muốn, có lẽ là tự em phải nỗ lực chút rồi!".

Hắn ấn đầu cậu xuống, đại dương v*t cương cứng bên trong quần lót tối màu đội lên chiếc quần âu đã mở khóa thành một túp lều lớn, lúc này đang gần cậu trong gang tấc.