Cuối Cùng Vẫn Bỏ Lỡ Nhau

Chương 36




Đến lúc đi ra ngoài, trên tay cậu ấy cầm một ly trà sữa truyền thống, đưa cho tôi: "Uống đi, rồi nói tiếp."

Tôi không biết nên vui vì cậu quan tâm hay buồn vì cậu chê tôi nói nhiều nữa. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn vui vẻ nhận lấy ly trà sữa ấy, hạnh phúc đến mức hai mắt híp cả lại.

Uống được vài ngụm thì tôi mới chợt nhớ ra, cậu không mua gì cho mình hết! Tôi quay sang, nhìn cậu, lại nhìn ly trà sữa trong tay, không chắc chắn mà hỏi một câu: "Cậu có muốn uống không?"

Cậu ấy chợt dừng lại, cũng quay sang nhìn tôi, hơi nhướng mày: "Rốt cuộc cậu cũng có một chút lương tâm rồi."

Sau đó... sau đó cũng không khách sáo mà ghé môi xuống, hút một hơi.

Tôi cứng đờ tại chỗ, cái ống hút... ống hút đó tôi vừa mới...

Tôi không thể tin được nhìn cậu, cậu lại như không có chuyện gì, đứng thẳng người đi tiếp, còn không quên nhìn môi tôi một cái, thốt nên một câu triệt để làm tôi đỏ mặt: "Ngọt thật đấy."

Ai... ai nói cho tôi biết đây không phải là mơ đi? Cậu ấy vừa mới gián tiếp hôn tôi phải không? Còn chữ ngọt kia là chỉ cái gì vậy? Là trà sữa ngọt hay là... môi tôi ngọt? Tôi không nghĩ nhiều không được, dù sao ánh mắt lúc ấy của cậu ấy...

Càng nghĩ, mặt tôi càng nóng bừng, mãi cho đến khi trên trán bị cậu búng một cái, tôi mới hoàng hồn.

Cậu ở trước mặt tôi, nở một nụ cười không rõ, hỏi: "Cậu hình như rất thích thất thần nhỉ? Chúng ta đi tiếp thôi!"

Tôi máy móc gật đầu, đi theo cậu. Lúc này, bầu không khí của hai người lâm vào trầm mặc xấu hổ, tôi vẫn đang chìm đắm trong chuyện vừa xảy ra.

Ly trà sữa trên tay tôi như củ khoai lang nóng, chạm vào là bỏng, không uống cũng không được mà uống cũng không xong.

Trần Cảnh Dương cũng nhận ra điều đó, cậu ấy cũng không ép tôi uống nữa, đưa một tay ra, nói: "Tôi vẫn còn khát, cậu đưa nó cho tôi đi."



Tôi ngoài mặt thở phào một hơi nhưng trong lòng lại ẩn ẩn tiếc nuối. Tôi... tôi còn muốn đem cái ly này về bảo quản mà.

Cậu tự nhiên nhận lấy, hút mấy hơi, tôi còn nghe cả tiếng rột rột bên tai nữa. Đợi cậu ấy vứt đi, tôi sẽ quay lại nhặt. Nhưng đến tận khi đến nhà tôi, cậu vẫn còn cầm nó, mặc dù trà sữa trong ly đã sớm cạn rồi.

Tôi không biết nên hỏi xin cậu ấy cái ly hay không. Nhưng cuối cùng vì mặt tôi vẫn còn chưa đủ dày nên lời đến bên miệng lại thành: "Tạm biệt cậu nhé!"

Nói xong, tôi mới giật mình, ý tôi không phải như vậy đâu! Tôi... tôi còn muốn trò chuyện với cậu một chút, thuận lợi hỏi cậu ngày mai khi nào đi học để đi cùng.

Nhưng lời đã nói ra rồi, tôi chỉ có thể như con rô bốt mà cười một cái, quay người vào nhà.

Tôi bước đi rất chậm, rất chậm, lòng tôi ẩn ẩn chờ mong, chờ mong cậu ấy gọi tôi lại. Không biết tại sao nữa, nhưng tôi chắc chắn cậu vẫn còn đang ở đằng sau, chưa đi đâu cả.

Một bước, hai bước, ba bước. Tôi nhẩm đếm trong đầu.

"Trần Hy!"

Tôi đoán đúng rồi, tươi cười xoay người lại. Tôi thấy cậu vẫn đứng ở đó, trên tay là ly trà sữa làm tôi thất thần kia.

Dưới bầu trời hoàng hôn, thiếu niên đứng đó, tóc cậu bị gió thổi làm cho bay bay, cậu nói: "Ngày mai, tôi chờ cậu đi học cùng."

Tôi cười híp mắt, đáp lại cậu: "Được, cậu nhớ chờ tớ đấy!!!"

Cậu cũng cười.



Tôi tung tăng bước vào nhà, cậu ấy đáng yêu quá đi mất! Tôi càng ngày càng cảm thấy bản thân thích cậu hơn nữa rồi.

Mãi suy nghĩ vẫn vơ, tôi bị mẫu hậu đại nhân xuất hiện bất thình lình dọa cho sợ hãi.

"AAAAAAAA"

"A cái gì mà a, con nói cho mẹ biết, con với cậu trai kia là thế nào!"

Chết thật! Tôi quên mất. Vốn còn muốn đợi khi cưa đổ được cậu thì mới báo cho cha mẹ biết. Nhưng đã bị phát hiện rồi thì tôi cũng chỉ có thể thành thật sớm hơn một chút mà thôi.

"Con... con đang theo đuổi cậu ấy!". Tôi hùng hồn tuyên bố như vậy đấy.

Sau đó, không bất ngờ gì mà nhận được một cái cốc vào đầu.

"Con nhóc này, vừa mới nhập học mà đã gây chuyện rồi!". Mẹ Trần lắc lắc đầu, thở dài nhìn tôi.

Tôi lè lưỡi, làm nũng: "Mẹ, mẹ chắc nhìn thấy cậu ấy rồi đúng không? Cậu ấy đáp ứng tất cả các yêu cầu của con rễ mẹ đấy!"

Tôi không đợi mẹ Trần phản ứng gì đã vội kéo bà lên phòng, đợi khi đóng cửa lại mới nói tiếp: "Cậu ấy tên là Trần Cảnh Dương, nhà cũng ở khu A gần với mình, cậu ấy đẹp trai, học giỏi lại còn tinh tế! Quá hợp với con gái mẹ rồi còn gì!"

Dứt lời, thứ tôi nhận được là cái liếc mắt xem thường của mẹ Trần: "Xứng với con? Mẹ đã thấy người ta rồi, con mà cũng đòi xứng với người ta sao?"

Đùng, đùng.

Tôi như bị sét đánh ngang tai, mẹ tôi, mẹ ruột của tôi nói tôi không xứng với con người ta!!!