Cuối Cùng Vẫn Bỏ Lỡ Nhau

Chương 35




Tôi cứ đứng nhìn Trần Cảnh Dương như vậy. Còn cậu ấy thì sau khi cười xong một cái liền tiếp tục nhìn lên bảng.

Nhìn cậu ấy chăm chú học tập như vậy, tôi hơi chột dạ. Cậu ấy như vậy, tôi lại ở trong lớp mà thất thần, hình như không xứng với cậu ấy lắm nhỉ?

Vậy nên từ đây, tôi quyết định bản thân phải chăm chỉ hơn nữa, ngày ngày tiến bộ, có như vậy mới càng có tự tin đứng bên cạnh cậu ấy đúng không?

Tôi mãi mê chìm vào ảo tưởng của mình, không nhận ra giáo viên đã giảng bài xong, mọi người đã lần lượt bước ra khỏi lớp rồi.

Cho tới khi tôi bị một cái cốc đầu làm cho tỉnh táo, tôi mới nhận ra Trần Cảnh Dương đã ở bên cạnh từ lúc nào, bây giờ đang nhìn tôi, trong mắt nhuộm ý cười.

"Đang nghĩ gì vậy? Đi thôi."

Cậu cũng không đợi tôi phản ứng lại đã quay người đi rồi.

Nhìn bóng lưng của thiếu niên ấy, lại sờ sờ lên nơi cậu vừa chạm vào trên đầu, tôi đỏ mặt, vội vàng chạy theo.

Quả thật, đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa thích nghi được việc bản thân theo đuổi người ta nữa.

Cho tới khi bản thân chạy tới bên cạnh cậu ấy, trái tim tôi vẫn còn đập thình thịch.

Cậu ấy bước chậm lại chờ tôi, thấy tôi tới rồi, cười cười bước đi tiếp.



Lúc tới đây, tôi đã nghĩ ra rất nhiều chuyện để nói với cậu, giờ đi bên cạnh cậu rồi thì lại không biết nói gì. Tôi thầm ảo não, Trần Hy ơi là Trần Hy, tại sao mày lại không có tiền đồ như vậy chứ!

Dường như cậu ấy đọc được suy nghĩ của tôi, cậu vừa bước đi đều đều, vừa mở miệng nói trước: "Nhà cậu ở đâu?"

Tôi thầm thở phào, cuối cùng cũng có chuyện để nói rồi này: "Nhà tớ ở khu A đó! Nhà cậu ở đâu?"

Cậu ấy chợt dừng chân, quay sang nhìn tôi: "Tôi cũng ở khu A."

Trên đời này có nhiều chuyện trùng hợp thật đấy, nhìn xem, tôi và cậu ấy quả là có duyên.

Nhưng sau đó tôi lại thắc mắc: "Cậu vừa mới chuyển đến sao?"

Nếu cùng một khu thì tôi đã sớm thấy cậu ấy rồi, làm gì còn chờ đến tận bây giờ chứ!

Trần Cảnh Dương cúi xuống để mắt cậu ngang tầm mắt của tôi, cậu nói: "Tôi chuyển tới từ lúc bắt đầu kì nghỉ hè."

Tôi ra vẻ đã hiểu, gật đầu thật mạnh một cái. Cậu xoa xoa đầu tôi rồi nói tiếp: "Vậy cùng về thôi."

Tôi lại gật đầu tiếp, sau đó trước mắt trắng sáng một mảng.

... Có người chụp lén chúng tôi nhưng quên không tắt flash.

Cô ấy giật mình, nhanh chóng co giò chạy mất, để lại tôi và Trần Cảnh Dương hỗn độn trong gió.



Tôi cười gượng: "Cậu ấy thật... dễ thương?"

Trần Cảnh Dương không nhìn theo hướng bạn học chạy đi mà nhìn tôi: "Dễ đánh."

Tôi câm nín, quả thật hơi muốn đánh bạn ấy thật. Nhưng người cũng đã chạy, tôi bây giờ chỉ muốn ở bên cạnh Trần Cảnh Dương, không muốn tốn sức đuổi theo đâu.

Hai người chúng tôi lại tiếp tục đi tiếp. Trên đường đi, có rất nhiều ánh mắt tò mò, đánh giá chúng tôi.

Tôi thì không sao cả, tôi đang muốn tất cả mọi người biết tôi là bạn của Trần Cảnh Dương nên càng nhiều người nhìn thấy thì càng tốt!

Chỉ sợ là sợ Cảnh Dương không thích bị nhìn chằm chằm như vậy thôi.

Tôi len lén liếc nhìn người bên cạnh, thấy cậu ấy bình thản, không để những ánh mắt kia vào mắt mới yên tâm. Xem ra, tôi chọn đúng người rồi! Càng tiếp xúc, tôi càng cảm thấy cậu ấy sinh ra là nửa kia của mình!

Trên đường trở về nhà, tôi ríu rít mãi thôi. Từ chuyện sáng nay tôi ăn cái gì, trong giờ học thì làm cái gì, trong lớp có cái gì vui, cho tới tối nay về nhà sẽ làm gì.

Cậu ấy không nói quá nhiều, những sẽ kiên nhẫn nghe tôi nói, thỉnh thoảng sẽ đáp lại vài câu. Tôi cũng không cảm thấy mình bị lạnh nhạt, ngược lại càng nói càng hăng, say sưa không ngừng,

Đương lúc tôi đang khát nước vì nói quá nhiều thì cậu ấy đúng lúc dừng lại, hỏi tôi thích trà sữa vị gì, nghe tôi nói là vị truyền thống liền bảo tôi chờ rồi bước vào trong.

Tôi đứng bên ngoài nhìn cậu qua cửa kính của quán trà sữa mà suy nghĩ đến tên con của chúng tôi.