Cuối Cùng Cũng Tìm Được Em

Chương 38: Em thế này làm tôi rất đau lòng đấy.




Tịnh Kỳ dường như cảm nhận được có ai đó đang nhìn chòng chọc mình, cô lập tức quay qua nhìn người kia. Đó là Triệu Thư Di.

Ánh mắt cô ta nhìn Tịnh Kỳ dường như không thể hiện cảm xúc gì. Nhưng ánh mắt đó lại khiến cô rất khó chịu. Nhưng cô không yếu thế, nhìn thẳng vào trong mắt Triệu Thư Di. Cô muốn xem ai sẽ từ bỏ trước.

Bỗng một người bạn gọi Triệu Thư Di, làm cô ta bất đắc dĩ phải dời mắt đi, quay qua tươi cười nói chuyện với người bạn ấy.

Tịnh Kỳ dời mắt, không cảm xúc đi tới bàn với Tống Uyển Ngưng.

Tịnh Kỳ đã lâu rồi không nói chuyện với những người bạn khác, nên chỉ ngồi im nghe mọi người nói chuyện với nhau. Đôi khi cô cười cười, nói vài câu.

Tịnh Kỳ đang nâng ly rượu vang uống, đột nhiên nghe Triệu Thư Di thản thốt nói: “Lê Minh!”

Tịnh Kỳ bất giác run lên, ly rượu cô cằm trên tay suýt chút nữa đã rơi. Cô liếc qua Vũ Gia, mặt Vũ Gia cũng ngờ nghệch quay qua nhìn lại cô. Lúc này cô cũng biết Vũ Gia không hề biết. Nên cô cũng không hỏi gì.

Tịnh Kỳ thở dài, lúc nhìn lên cô giật cả mình. Từ nãy đến giờ, Lê Minh vẫn cứ nhìn chằm chằm mình. Cô bỗng chột dạ, vội dời mắt đi. Từ nhiều năm trước, cô đã học được cách đối mắt với người khác, dù có đang nói dối cô vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào mắt họ mà không sợ gì. Nhưng bây giờ, cô không làm cách nào đối mắt với Lê Minh được. Ánh mắt hắn vẫn luôn đáng sợ như vậy, dù là thời niên thiếu hay trưởng thành.

Triệu Thư Di vui vẻ chạy tới chỗ Lê Minh, nhưng ánh mắt hắn vẫn không nhìn cô ta. Cô ta sững sờ, nhìn theo thì thấy Tịnh Kỳ đang quay qua nói chuyện với Vũ Gia. Nụ cười trên mặt cô ta lập tức cứng ngắt lại, cô ta kiềm chế sự tức giận hỏi: “Lê Minh, sao anh tới mà không nói trước cho em một tiếng.”

Trương Khánh Hòa đứng bên cạnh Lê Minh, thấy Lê Minh không có ý định trả lời. Trương Khánh Hòa bất đắc dĩ vừa đẩy hắn về phía trước, vừa cười gượng nói với Triệu Thư Di: “Hôm nay cậu ấy không bận gì nên muốn ghé qua chơi chút. Bây giờ bọn tôi qua chỗ Vũ Gia đây.”

Triệu Thư Di muốn giữ Lê Minh lại, nhưng hắn đã sải bước đi tới trước.

Tịnh Kỳ đang cúi đầu uống rượu vang, bỗng thấy Vũ Gia nhíu mày. Cô lấy làm lạ, liền nhìn theo thì thấy Lê Minh đang đứng đối diện. Cô sợ đến nỗi nắm chặt ly rượu trong tay.

Trương Khánh Hòa từ đằng sau đi tới ôm hôn Vũ Gia, nhưng cô nàng trề môi tránh đi. Cô nhỏ giọng oán thán nói: “Sao anh lại đưa Lê Minh tới đây.”

Trương Khánh Hòa mặt oan ức nói: “Đâu phải anh mời đến đâu. Là cậu ta tự mình tới mà. Anh ngăn không được.”

Vũ Gia không nói gì, chỉ “hừ” cái, quay mặt đi.

Tống Uyển Ngưng thấy bầu không khí ngượng ngùng, liền lên tiếng kêu bọn họ mau ngồi xuống đi. Trương Khánh Hòa ngay lập tức ngồi xuống bên cạnh Vũ Gia. Đoạn hắn nhìn qua Tịnh Kỳ đang cúi đầu nhìn ly rượu, hắn cười cứng ngắt nói: “Chào cậu…Tịnh Kỳ.”

Tịnh Kỳ giật mình quay qua, cô mím môi cười nói: “Chào cậu.” Rồi cô không nói gì nữa.

Lê Minh từ nãy đến giờ vẫn không nói gì, chỉ ngồi nhìn chằm chằm Tịnh Kỳ. Ánh mắt khiến cô áp lực vô cùng, chỉ biết uống rượu trong ly. Đến khi nhìn thấy rượu trong ly đã cạn, cô liếm môi muốn lấy ly khác thì đột nhiên Tống Uyển Ngưng ngồi bên cạnh nói: “Kỳ Kỳ, tớ nghe Gia Gia nói cậu là tác giả truyện tiểu thuyết. Vậy bút danh

của cậu là gì thế?”

Tịnh Kỳ cười nói: “Là Huyền.”

“À, cậu viết về thể loại gì?”

“Tiểu thuyết tình cảm bình thường thôi.”

Vũ Gia nhìn qua ly rượu Tịnh Kỳ uống, thấy nó đã hết. Cô nàng giật mình hỏi: “Tửu lượng của mày bây giờ tốt thế?”

Tịnh Kỳ giật mình nhưng vẫn tươi cười giải thích: “Mấy năm nay tao uống hơi nhiều nên tửu lượng hơi tốt thôi.”

Vũ Gia cầm lấy ly rượu của Tịnh Kỳ hỏi: “Mày muốn uống nữa không?”

Tịnh Kỳ liếm môi gật đầu.

Vũ Gia vẫy tay với bồi bàn lấy ly khác cho Tịnh Kỳ.

Tịnh Kỳ cầm ly rượu trên tay nhưng không dám uống nhiều nữa, cô sợ bị phát hiện gì đó nên chỉ nhấp môi.

Đột nhiên Tịnh kỳ nghe thấy chỗ cửa ra vào vang lên tiếng ồn.

“Cậu đi du học về rồi đấy à! Lâu quá không gặp!”

Khi Tịnh Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô gái đang đứng trước cửa, đôi mắt cô lập tức mở to, bên trong tỏa ra một luồn khí lạnh.

Tịnh Kỳ mặt lạnh như tờ, đứng dậy đi nhanh về phía trước. Đến khi cô chỉ còn cách cô gái kia tầm 3 bước, cô mới mỉm cười nói: “Nhã Tịnh, lâu rồi không gặp.”

Lưu Nhã Tịnh đang nói chuyện với một người bạn, đột nhiên nghe thấy giọng Tịnh Kỳ, người cô ta lập tức lạnh toát. Cô ta cứng ngắc quay qua nhìn Tịnh Kỳ đang đứng cách đó không xa. Mặt cô ta méo xệch, ấp úng nói: “Chào cậu….Tịnh Kỳ.”

Tịnh Kỳ cười tươi nhìn chằm chằm Lưu Nhã Tịnh, hai tay cô bấu chặt vào nhau, tiến tới gần Lưu Nhã Tịnh, nói: “Cậu có thể nói chuyện với tớ không.”

Lưu Nhã Tịnh vội muốn rời đi, nói: “Tớ không có gì để nói với cậu cả.”

Nhưng cô ta chưa kịp đi đã bị Tịnh Kỳ chụp tay lại. Cô ta giật mình hắt tay Tịnh kỳ ra, hét: “Cậu đang làm cái gì thế?!”

Tịnh Kỳ nhìn bàn tay của mình, liếc xéo Lưu Nhã Tịnh. Ánh mắt ấy sắt lạnh đến nỗi cô ta không rét mà run lên, không dám nhìn Tịnh Kỳ.

Bỗng Triệu Thư Di đứng chắn trước mặt Lưu Nhã Tịnh, nhíu mày nói: “Tịnh Kỳ, cậu đừng có bắt nạt bạn bè như thế.”

Tịnh Kỳ không nhìn Triệu Thư Di, chỉ liếc Lưu Nhã Tịnh đứng đằng sau cô ta. Cô im lặng một lúc lâu, lâu đến nỗi Triệu Thư Di phải khó chịu nhăn mày. Lúc này Tịnh Kỳ mới nói: “Con mắt nào của cậu thấy tôi bắt nạt cậu ấy. Mắt trái hay mắt phải.”

Triệu Thư Di bực mình nói: “Cậu không làm gì thì sao Nhã Tịnh phải phản ứng gắt…”

Không để Triệu Thư Di nói hết, Tịnh Kỳ đã đanh thép thả ra một câu: “Là vì cậu ta có tật giật mình, nên không dám nói chuyện với tôi.”

Lưu Nhã Tịnh đứng đằng sau nghe Tịnh Kỳ nói vậy người run lên sợ hãi.

Bỗng Lê Minh đi tới, nói: “Tịnh Kỳ, em nói đủ chưa?”

Tình Kỳ giật mình, quay qua nhìn Lê Minh. Trong lòng cô vô cùng khó chịu nhưng không muốn cãi nhau với hắn. Cô chỉ liếc mắt nhìn Lưu Nhã Tịnh đang run rẩy đằng sau, coi như bỏ qua lần này.

Tịnh Kỳ không nhìn Lê Minh, cúi đầu đi qua chỗ Vũ Gia nói: “Tao có việc về trước.”

Vũ Gia vội đứng lên, cô nàng muốn ngăn nhưng thấy Tịnh Kỳ kiên quyết như vậy, nên chỉ đành nói: “Thế mày đi về cẩn thận.”

Tịnh Kỳ cười rồi đi về.

Tịnh Kỳ đi chưa lâu, Lê Minh đã khó chịu vò đầu rồi rời đi.

Hôm nay không khí trong lành hơn mọi khi, Tịnh Kỳ muốn đi dạo một chút để hít thở không khí trong lành. Cô nhìn ánh đèn vàng của bóng đèn đường, đột nhiên miệng lại thèm hút một điếu thuốc. Lúc đầu, cô còn định bụng nhịn. Nhưng một lúc sau, cô không chịu được nữa. Cô vò mạnh đầu, lấy từ trong túi xách ra gói thuốc lá, cầm điếu thuốc trên tay đưa lên miệng rồi châm lửa hút một hơi. Lúc này khó chịu trong người mới vơi đi đôi chút.

Tịnh Kỳ thất thần, vừa hút thuốc vừa đi như thế trong vô định. Cho đến khi điếu thuốc chỉ còn có đầu lọc, cô mới ngớ người. Đoạn thở dài lấy thêm một điếu nữa hút.

Điếu thuốc đã để trên môi, bỗng một chiếc xe Rolls-Royce Sweptail dừng tước mặt. Khi cô đang nhăn mày khó hiểu, thì cửa kính xe bỗng hạ xuống. Bên trong là Lê Minh.

Tịnh Kỳ giật mình nhìn chằm chằm Lê minh trong xe, rồi cô vội cất điếu thuốc vào trong gói thuốc lá.

Lê minh nhìn gói thuốc trên tay Tịnh kỳ, hắn nhíu mày nhưng không hỏi, chỉ nói: “Em lên xe đi, tôi chở em về.”

Tịnh Kỳ mím môi từ chối. Đoạn lúng túng rời đi.

Lê Minh bực bội, vội bước xuống xe, đứng chắn trước mặt Tịnh Kỳ nói: “Em thế này làm tôi rất đau lòng đấy.”

Tuy nói thế, nhưng nụ cười trên mặt Lê Minh đã méo mó vô cùng, trong khá đáng sợ.