Cuối Cùng Cũng Tìm Được Em

Chương 37: Không tìm được thông tin




Lúc Tịnh Kỳ đi xuống khỏi xe Dương Tư Nhuệ, cô dường như cảm nhận được có người đang đi sau lưng cô. Tim cô vọt lên tới tận cổ họng, cảm giác vô cùng bất an. Cô nhíu mày quay phất đầu lại nhìn về phía hẻm đối diện căn chung cư.

Bên trong hẻm tối đen như mực không thấy rõ được bất kì cái gì, đèn đường cũng không chiếu đến được. Tịnh Kỳ sợ hãi đến nắm chặt hai bàn tay nhưng vẫn nhìn vào trong hẻm đó.

Vương Tư Nhuệ vẫn chưa lái xe đi, thấy Tịnh Kỳ hành xử lạ kỳ. Anh lo lắng vội hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Tịnh Kỳ giật mình quay qua Dương Tư Nhuệ. Cô suy nghĩ một chút liền nói sự thật: “Em cảm giác như có người theo đang theo dõi em.”

Dương Tư Nhuệ nhăn mày, mở cửa đi xuống, nói: “Để anh đưa em lên nhà.”

Tịnh Kỳ không từ chối. Dù sao đây cũng liên quan đến sự an toàn của cô. Cô quay qua nói cảm ơn Dương Tư Nhuệ, rồi cô đi trước Dương Tư Nhuệ đi theo sau.

Đến khi đứng trước của nhà, trái tim đang treo của Tịnh Kỳ mới được thả xuống. Cô thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ chắc là cô đã suy nghĩ nhiều rồi. Đoạn cô quay qua Dương Tư Nhuệ nói: “Cảm ơn anh về bữa cơm hôm nay. Lần sau em sẽ mời lại.”

Dương Tư Nhuệ mỉm cười gật đầu, chúc cô ngủ ngon rồi cũng rời đi.

Lê Minh đứng trong hẻm tối, nhìn chằm chằm vào căn chung cư trước mặt. Dưới chân hắn đã vươn vãi toàn đầu lọc thuốc lá, không biết hắn đã hút bao nhiêu điếu. Đến nỗi đôi mắt nổi đầy tơ máu, ánh mắt ấy đằng đằng sát khí.

Đến khi Lê Minh tận mắt nhìn thấy Dương Tư Nhuệ rời đi, hắn vẫn không đi. Cứ đứng đó hút thêm mấy điếu nữa mới từ từ đi ra khỏi hẻm tối, lên một chiếc Rolls-Royce Sweptail.

Lê Minh ngã người ngồi ở ghế sau, hắn nhăn mặt khó chịu, đưa tay kéo lỏng cà vạt trên cổ, tiện tay mở vài cúc áo. Giọng khàn khàn hỏi người đang lái xe: “Có tìm được thông tin gì không?”

Tuy ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhưng đầu đã toát mồ hôi, nói: “5 năm trước, cô Tịnh bắt đầu làm tác giả tiểu thuyết. Còn 2 năm trước kia nữa thì….tôi không tìm được gì…”Đoạn cậu chần chừ không biết nên nói hay là không.

Lê Minh liếc đôi mắt sắc lẹm thư ký Hà, yêu cầu: “Mau nói.”

“Hình như hai năm trước đó của cô Tịnh được cục cảnh sát bảo mật nghiêm ngặt, không tiết lộ.”

Lê Minh thoáng giật mình. Hắn không biết tại sao thông tin 2 năm trước đó của Tịnh Kỳ lại được cục cảnh sát bảo mật. Nhưng phía cảnh sát đã ra tay thì chừ phi hắn có quen biết với người trong ngành, nếu không hắn cũng chẳng tìm được chút tin tức gì.

Lê Minh thở dài nói: “Vậy cứ từ từ tìm cách khác.”

“Dạ”

Lê Minh trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa kính xe mà suy tư. Hắn nhớ đến nụ cười tươi của Tịnh Kỳ hôm nay. Đã rất lâu rồi hắn mới được nhìn thấy lại nụ cười ấy, nhưng không phải với hắn.

Cơn tức giận trong người Lê Minh bỗng xộc lên, hắn như điên tiết đấm mạnh vào cửa kính xe. Khiến thư ký Hà hốt hoảng vội dừng xe lại, quay đầu hỏi: “Ngài có sao không?”

Lê Minh nhìn mu bàn tay đang không ngừng chảy máu của mình, nhưng dường như hắn không thấy đau gì cả. Đoạn nhắm mắt, hắn tay nói: “Không sao.”

Thư ký Hà tuy vẫn còn lo lắng nhưng cậu không dám nói gì, lái xe rời đi.

Tịnh Kỳ từ từ mở mắt, cảm giác mắt mình đau nhứt khó chịu. Trước mắt cô mờ nhòe không thấy rõ, cô phải chớp mắt mấy lần mới từ từ nhìn rõ được xung quanh. Trước mắt cô là một căn phòng màu trắng rộng bao la, cô sợ hãi vội nhìn qua nhìn lại khắp nơi, cô không biết đây là đau, tại sao mình lại ở đây. Đến khi Tịnh Kỳ đưa tay lên nhìn, phát hiện tay mình toàn là máu. Cô sợ hãi hét lên, nhưng từ cổ họng cô không phát ra bất kì âm thanh gì. Cô hoảng loạn ôm lấy cổ, cố gắng gào thét thật to đến nổi cổ nổi đầy gân xanh, mặt đỏ gây lên, nhưng vẫn không có âm thanh gì phát ra.

Căn phòng màu trắng từ từ chảy đầy máu, cô nhìn sợ đến nổi tim vọt lên tới tận cuống họng. Sợ hãi vội đi lùi lại, nhưng bất chợt chân cô trượt một cái, ngã ra đằng sau.

Tịnh Kỳ mở trừng hai mắt nhìn trần nhà màu xám, sau đó cô ngồi bật dậy. Tim cô đập thình thịch như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm cả chiếc áo ngủ. Cô vội đưa hai tay lên nhìn thử, thấy bàn tay mình không hề dính bất kì giọt máu nào cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Tịnh Kỳ nhìn qua, thấy đồng hồ mới chỉ 1 giờ sáng. Nhưng cô không thể nào ngủ được nữa, đành bật điện đi rửa mặt. Đoạn ngồi xuống giường, cô lấy máy tính ra viết truyện đang dang dở.

Lúc vô tình liếc qua, Tịnh Kỳ nhìn thấy bao thuốc lá đầu giường. Bỗng cô nỗi cơn thèm thuốc, định hút một điếu nhưng nghĩ thế nào đành thôi.

Viết truyện đến hơn 4 giờ, Tịnh kỳ đau đầu quá không chịu được đành gấp máy tính, để sang một bên. Đoạn cô nằm xuống muốn ngủ, nhưng nằm mãi vẫn không ngủ được. Cô một lần nữa ngồi dậy, kéo tủ đầu giường ra lấy từ trong đó một hộp thuốc màu trắng. Cô đổ thuốc ra tay, bên trong chỉ còn có một viên. Cô sững sờ, không ngờ thuốc lại hết nhanh đến thế.

Đây là thuốc cô chỉ mới nhận vào hơn tháng trước thôi mà bây giờ đã hết rồi.

Tịnh Kỳ thở dài, bỏ viên thuốc cuối cùng vào trong miệng. Không cần nước, cô đã cắn nát ra nuốt xuống.

Tới hôm họp lớp, Tịnh Kỳ mở tử quần áo ra nhìn một vòng. Mấy năm gần đây cô toàn ru rú trong nhà viết truyện nên không chú ý đến vẻ bề ngoài của mình, rất ít khi mua quần áo. Nên bên trong tử toàn là áo thun, áo sơ mi, quần tây, quần jean và váy dài. Cô thầm thở dài, nếu không có một bộ đồ đẹp mặc thì cứ ăn mặc chỉn chu một chút là được. Thế là cô lấy một chiếc áo sơ mi cùng với quần jean đen.

Vì Tịnh Kỳ không biết họp lớp ở đâu, nên Vũ Gia sẽ tới đón cô đi. Lúc Vũ Gia nhìn thấy cô ăn mặc thế này, lập tức cô nàng như bị chọc tức, nói: “Nghĩ sao mà mày mặc thế này thế?!”

Tịnh Kỳ nhìn cả người mình, hỏi lại: “Tao mặc thế này thì có sao đâu.”

Vũ Gia tức mà không nói được gì, đành thở dài, nói với Tịnh Kỳ: “Mày mau lên xe đi.”

Lần này họp lớp ở một nhà hàng khá sang trọng, Tịnh Kỳ nhìn mà há hốc mồm nói: “Lớp mình giàu dữ vậy?”

Vũ Gia bĩu môi nói: “Cái này là do Lê Minh bỏ tiền ra đấy.”

Tịnh Kỳ giật mình “hả” một tiếng.

Vũ Gia giải thích: “Vì cậu ta không thể tham gia họp lớp nên đành chi tiền ấy mà.”

Tịnh Kỳ nghe xong cũng không nói gì nữa, mím môi đi theo Vũ Gia vào trong. Khi cả hai đứng trước cửa, đã nghe thấy có người hỏi: “Thư Di, lần này Lê Minh cũng không tới họp lớp à.”

Triệu Thư Di cầm ly rượu nhấp một ngụm, cười mỉm nói: “Anh ấy dạo này hơi bận, không đi được. Nhưng mà anh ấy có nhờ tớ nói mọi người cứ chơi vui vẻ đi, chi phí bao nhiêu anh ấy trả.”

Tịnh Kỳ đứng sững tại chỗ nghe cuộc nói chuyện. Nghe cách Triệu Thư Di nói, hình như mối quan hệ giữa cô ta với Lê Minh rất thân thiết.

Tịnh Kỳ cười khổ, dù sao cô và Lê Minh cũng không còn quen nhau, cô lấy tư cách gì quản cậu.

Đang suy nghĩ vu vơ, Tịnh Kỳ bỗng bị Vũ Gia kéo mạnh đi vào trong.

Thấy hai người đi vào, ánh mắt mọi người đều dừng trên người cô. Họ nhìn cô bằng nhiều ánh mắt khác nhau. Ngỡ ngàng có, nghi hoặc có, căm ghét có. Tuy bị nhìn chằm chằm rất khó chịu, nhưng cô không thể hiện gì ra bên ngoài, chỉ nắm chặt tay Vũ Gia.

“Tịnh Kỳ à?”

Một giọng nói ngờ vực bỗng vang lên. Tịnh Kỳ giật mình nhìn về hướng phát ra tiếng động. Đó là Tống Uyển Ngưng. Khi cô liếc xuống dưới bụng Tống Uyển Ngưng, cô sững sờ khi thấy bụng cô nàng đang nhô ra phía trước.

Tống Uyển Ngưng đôi mắt rưng rưng, tay chống lưng đi nhanh về phía trước, mặc kệ Trần Vũ ở đầu sau hốt hoảng gọi: “Em yêu ơi, đi từ từ thôi coi chừng con.”

Tống Uyển Ngưng ôm lấy Tịnh Kỳ, cười tươi hỏi: “Lâu quá tới mới gặp lại cậu.”

Tịnh Kỳ cười ngượng ngùng, tay run run sờ lên bụng Tống Uyển Ngưng, hỏi: “Cậu kết hôn rồi à?”

Tống Uyển Ngưng như tức giận, đánh lên mu bàn tay Tịnh Kỳ, nói: “Tớ kết hôn từ 1 năm trước rồi. Mà lúc ấy cậu có đi dự đâu mà biết.”

Tịnh Kỳ cười lấy lòng, nói: “Tớ xin lỗi mà.”

Đoạn cô lại đưa tay sờ nhẹ lên bụng Tống Uyển Ngưng. Cô chợt nhớ đến khoảng thời trước, khoảng thời gian cô mang thai. Cũng giống như vậy, nhớ quá.