Hạ Linh và Mạc Thiếu Quân đã về, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người. Bạch Lan Như giả vờ nhắm mắt ngủ, cô thực sự rất ngại khi anh cứ nhìn chằm chằm cô như vậy
\- Lan Như, anh biết em không ngủ. Mở mắt ra rồi hai chúng ta nói chuyện
Cô đành chầm chậm hé cái chăn ra thì thấy mặt anh đang dí sát ngay trước mắt cô, cô giật mình đến mức trán đụng một phát đau vào trán anh
\- Ai da!
\- Em có sao không? Đầu em còn đang quấn băng đấy, phải cẩn thận chứ
Anh lo lắng vừa xoa nhẹ vào trán cô, vừa mắng cô hậu đậu
\- Ai khiến anh dí sát vậy làm gì?
\- Vậy sao em lại giả vờ ngủ chứ?
Cô im bặt. Trời ạ! Biết nói thế nào đây? Nói là cô giả vờ vì ngại à
\- Tôi...ngủ thật mà, do anh gọi nên tôi mới dậy thôi. Mà anh cũng nên về đi, không cần ở lại đây chăm sóc tôi đâu. Tôi sẽ kêu mẹ tôi đến
Cô quay ra tìm điện thoại mà không thấy đâu, ngó ngang ngó dọc nhìn anh thì thấy điện thoại đang nằm trong tay anh. Cô liền tròn mắt
\- Đưa điện thoại cho tôi đi, sao anh lại cầm nó?
\- Em không cần phải gọi cho bác gái làm gì cả, bởi vì anh sẽ chăm sóc cho em
\- Không dám làm phiền anh
Cô ngay lập tức từ chối. Cô sợ anh sẽ bỏ rơi lần nữa, cô rất ghét cái cảm giác đó
\- Anh sẽ không rời xa em đâu, vậy nên đừng sợ nhé! Giờ anh đi mua đồ ăn đây, nằm đây ngoan đấy
Anh xoa đầu cô rồi liền đi ra ngoài. Cô cứ ngồi ngơ ra trên giường. Sao anh biết rằng cô sợ điều đó chứ?
......
Mấy ngày trôi qua, anh luôn chăm sóc cô chu đáo như vậy, chẳng khác gì lần đầu khi cô và anh mới gặp nhau, anh cũng ân cần và quan tâm cô như vậy. Nghĩ như vậy khiến cô mềm lòng, dần dần cũng quen lại với việc có anh chăm sóc hơn.
Hai người cứ ở cạnh nhau với sự hiểu lầm như vậy cho đến một ngày anh cùng cô đi dạo ở công viên gần đó. Cô buột miệng hỏi anh
\- Tại sao anh đã rời bỏ tôi như vậy mà bây giờ lại đối tốt với tôi như thế? Anh không thấy là anh quá đáng với tôi lắm à?
Anh nắm lấy tay cô, quay ra nhìn cô rồi nói
\- Vì anh yêu em! Em là người con gái duy nhất mà anh yêu, trong quá khứ, hiện tại và cả tương lai, luôn luôn là vậy. Tại sao em không hiểu chứ?
Cô nghe anh nói mà chỉ biết khóc
\- Vậy tại sao năm đó anh lại rời xa tôi?
\- Anh xa em là vì muốn tốt cho em, khi đó mẹ đã đe dọa anh là sẽ làm hại em vậy nên anh mới thỏa thuận với mẹ. Trong suốt thời gian ở nước ngoài anh chưa bao giờ quên em. Bây giờ anh trở về rồi, em có thể tha thứ cho anh không? Chúng ta sẽ bắt đầu lại mọi thứ, tất cả
Nói xong tất cả những lời từ đáy lòng anh liền kéo cô vào lòng ôm thật chặt. Cô cùng ôm lại anh, nở một nụ cười hạnh phúc. Anh không hề từ bỏ cô, nhưng cô lại muốn từ bỏ anh, không biết là anh đã phải chịu nhưng đau khổ như thế nào chứ
\- Lan Như này, về con của chúng ta...anh sẽ bù cho em đứa khác
Cô bật cười rồi đánh nhẹ anh một cái
\- Anh nói bậy bạ gì vậy? Em lúc đó chỉ là tức giận mà bịa chuyện đứa bé ra để anh không làm phiền em thôi
\- Cho dù là vậy đi chăng nữa thì anh cũng sẽ tặng em một đứa khác thật xinh xắn
\- Haha, được thôi, em chờ đấy!