Sau khi đưa Từ Nhan lên xe taxi, Lưu Vũ không hề rời đi, mà lập tức ngăn một chiếc taxi khác, đuổi theo vợ đến bệnh viện, trốn vào một quầy hàng bán đồ ăn vặt cách bệnh viện không xa, không ngừng hút thuốc.
Từ góc độ này, hoàn toàn có thể thấy chuyện trước cửa bệnh viện, lúc này, Từ Nhan và Chu Lâm đứng trước cửa trò chuyện. Anh biết, Từ Nhan sẽ nói những điều gì, nhưng anh cũng biết cô sẽ không chèn ép quá đáng. Tính tình Từ Nhan không được tốt, nhưng bản tính cô thiện lương, mà tính khí nóng nảy này, cũng không phải bản tính trời sinh của cô như thế, kể từ khi thất tình, tính cách nóng nảy mới từ từ tích lũy. Vì hiểu rất rõ, cho nên mỗi lần cô tức giận xong, anh chỉ mỉm cười hỏi: "Vợ à, bớt giận chưa?"
Chuyện Chu Lâm lần này, thật sự nằm ngoài dự đoán của anh, kể từ khi hai người chia tay, anh đã không còn gặp cô ta. Ngày hôm qua, từ trong miệng mẹ, anh mới biết đến sự tồn tại của cô ta, trong lòng có bao nhiêu là giật mình, không phải là bởi vì yêu, mà bởi vì kinh ngạc.
Lần này theo cô, trốn vào quầy hàng bán đồ ăn vặt, không phải anh không tin tưởng Từ Nhan, cũng không sợ cô làm gì Chu Lâm, mà ngược lại là sợ Chu Lâm sẽ gây tổn thương đến Từ Nhan của anh. Tám năm không gặp, Chu Lâm biến thành hình dáng gì anh không biết, từ hôm qua nghe được sự điên cuồng trong điện thoại, thật ra thì anh sợ cô ta sẽ làm gì với Tiểu Nhan của anh.
Chồng lo lắng và thấp thỏm, nhưng Từ Nhan không biết. Thật ra thì cô không lo lắng Chu Lâm sẽ làm ra hành động gì.
Không sai, người phụ nữ này là có chút điên cuồng, nhưng là ngấm ngầm điên cuồng, kỳ thật cũng là một loại bi ai, người phụ nữ này tham lam hư vinh, là cô ta bỏ tình yêu trong sáng thời đại học, vừa muốn tiền bạc, vừa muốn hư vinh, kết quả là nhận lấy bi kịch như vậy.Như vậy thì trách ai được? Lưu Vũ ở trong mắt cô ta không đáng giá một đồng, trong mắt Từ Nhan lại là một báu vật, đây chính lựa chọn của hai người phụ nữ có tính tình khác nhau, kết quả nhận được cũng khác nhau.
Người phụ nữ kia đứng trước cửa, thân thể có chút mỏng manh, có thể là do mang thai, sắc mặt có chút tái nhợt, trên mặt không có ánh sáng, Từ Nhan thầm nghĩ: Lưu Vũ rốt cuộc yêu cô ta ở điểm nào? Nghĩ thì nghĩ, nhưng cô vẫn tới, đứng vững trước mặt cô ta.
"Chu tiểu thư." Từ Nhan khẽ mỉm cười, không nhìn ra cô đang vui hay là giận.
Người phụ nữ kia bắt đầu nhìn quanh, có lẽ đang đợi Lưu Vũ đi, cũng không biết trước mặt mình xuất hiện một người. Nghe được giọng nói của Từ Nhan, cô ta ngẩng đầu, hình như sắc mặt tái nhợt thêm.
"Cô là ai? Tôi không biết cô." Ánh mắt của người phụ nữ không có ánh sáng, lúc này thấy Từ Nhan, hình như đoán được cái gì, con ngươi co rúc lại.
"Cô không biết tôi, nhưng tôi lại biết cô nha. Trước đây không lâu, cô là người đã gọi điện thoại cho chồng tôi, sao quên nhanh như vậy?" Từ Nhan vẫn mỉm cười như cũ.
Mặc dù người phụ nữ đã đoán ra thân phận của đối phương, nhưng Từ Nhan trực tiếp trả lời như vậy, ít nhiều cũng nằm ngoài dự đoán của cô ta, cô ta không ngờ vợ của Lưu Vũ sẽ tới tìm mình nhanh như vậy.
"Tôi không muốn nói chuyện với cô, Lưu Vũ đâu?" Giọng của người phụ nữ như hét lên.
"Chồng tôi đã nói, chuyện mang thai của phụ nữ, anh ấy là một đấng mày râu cái gì cũng không hiểu, vẫn là phụ nữ chúng ta thì dễ dàng chút, cho nên toàn quyền ủy thác tôi tới xem cô một chút, tôi có thể giúp đỡ gì không?" Từ Nhan không nhanh không chậm nói ra, như cho người phụ nữ một cái tát.
Người phụ nữ có chút không tin, nói: "Không thể nào, Lưu Vũ làm sao có thể..."
"Chồng tôi tin tôi có thể giúp cô, tôi biết một chuyên gia trong khoa phụ sản, nhưng mà không may, cô ấy vừa đi nước ngoài, phải qua một thời gian nữa mới trở về, cô chờ một chút, được không? Về phòng bệnh, cô đừng lo, tôi có thể tìm người chuyển cô tới một phòng bệnh tốt, đừng lo lắng gì cả, cô là bạn học của Lưu Vũ, chúng tôi sẽ cố gắng giúp cô." Từ Nhan nhẹ nhàng nói xong, ánh mắt bình thản.
Sắc mặt của người phụ nữ càng trắng hơn. Đối với phụ nữ mà nói, mình bị đá về nước, muốn tìm lại mối tình đầu, muốn có một người đàn ông bảo vệ mình. Kết quả người đàn ông này lại dễ dàng nói chuyện của cô cho vợ của mình, còn để vợ tới "nhục nhã" cô ta. Không sai, ở trong mắt cô ta, mỗi một câu của Từ Nhan đều mang ý nhục nhã, nhìn hời hợt, nhìn như dịu dàng chăm sóc, kì thực đã đẩy cô ta vào hầm băng, nói cho cô ta biết quan hệ “bạn học” chỉ là một quan hệ rất mỏng. Nếu như Lưu Vũ coi cô ta là mối tình đầu thật, sẽ dễ dàng nói chuyện này với vợ mình như thế? Mà người phụ nữ này, nếu như biết cô ta là mối tình đầu của chồng cô, sao có thể bình tĩnh như vậy?
"Cô không biết trước đây tôi và A Vũ rất yêu nhau?" Người phụ nữ bất thình lình nói ra một câu, cô ta đang quan sát nét mặt của Từ Nhan, cô ta muốn đối phương tức giận.
Không sai, cô ta không đối phó được người phụ nữ nước ngoài kia, không đối phó được người phụ nữ kia đuổi cùng giết tận, chẳng lẽ cô ta không đối phó được một người phụ nữ không có bối cảnh, không có địa vị, thậm chí bề ngoài rất mềm yếu, có thể dễ dàng bắt nạt? Nếu như ngay cả một người phụ nữ như vậy mà cô ta không đối phó được thì cô ta lăn lộn vô ích ở trong giới luật sư rồi, mặc dù cô ta đã lâu chưa tới sở luật sư làm việc. Sau khi về nước, cô ta liền điều tra tình hình hôn nhân của Lưu Vũ, biết vợ của anh chỉ là một nhân viên thư viện, không quyền không thế, không có thân phận, không có địa vị, cô ta không tin mình không đối phó được một người phụ nữ không có gì cả.
"Hừ?" Từ Nhan hừ một tiếng từ trong chóp mũi.
"Cô còn không biết trước kia tôi và A Vũ có bao nhiêu ân ái, phải không?" Người phụ nữ nâng mi hỏi.
"A…?" Vẻ mặt của Từ Nhan chưa từng thay đổi, giọng điệu cũng chưa từng thay đổi, rất bình tĩnh.
"Cô không muốn biết chuyện yêu đương của tôi và A Vũ trước kia sao?" Người phụ nữ ép hỏi.
"Tại sao tôi phải biết? Hơn nữa, sao cô gấp như vậy? Không phải muốn khoe khoang với tôi trước đây chồng của tôi mê muội cô như thế nào sao? Nhưng mà, tại sao cô lưu lạc đến tình cảnh ngày hôm nay? Ngày xưa, cô là hoa khôi của trường, sao hôm nay làm mặt dày khóc sướt mướt, lấy chết uy hiếp người khác cơ chứ?" Giọng nói của Từ Nhan không lớn, nhưng mỗi một câu như giẫm trúng chỗ đau của đối phương, khiến mặt của người phụ nữ trở nên khẩn trương.
Từ Nhan vốn còn hơi bận tâm gì đó, nhưng hôm nay gặp được, thấy cô ta đứng trước mặt của mình, như một con thỏ nhỏ. Nhưng cô không nhìn thấy con thỏ nhỏ thiện lương, mà là một con thỏ khiếp đảm, còn gầy yếu, cô thầm hừ lạnh một tiếng.
"Ai nói tôi lấy cái chết ra uy hiếp? Tôi cần phải làm như vậy sao? Tôi đã mang thai đứa bé của A Vũ, tôi hạnh phúc còn không kịp, tại sao muốn đi tìm chết? Ngược lại là cô, nên nhường ngôi rồi. Người A Vũ yêu từ đầu đến cuối là tôi, mà cô chỉ là công cụ làm ấm giường giúp anh ấy bớt tịnh mịch khi tôi mang thai mà thôi." Nói xong, cô ta không kìm lòng được mà sờ sờ cái bụng đã nhô lên, như muốn khoe hạnh phúc của mình với Từ Nhan.
Người phụ nữ này rất phách lối, phách lối đến mức Từ Nhan muốn tát cô ta một cái. Nhưng là một ngươi phụ nữ có tri thức, cô không hành động thô tục như thế để phát tiết bất mãn trong lòng. Người văn minh thì phải dùng cách văn minh để giải quyết.
"Ôi chao, thật là muốn chúc mừng Chu tiểu thư. Chu tiểu thư trở về nước khi nào? Sao về nước mà không gọi một tiếng, để tôi và chồng tốt của tôi tới sân bay đón cô?"
"Ai nói A Vũ không tới đón tôi. . . tôi. . . tôi mới trở về vào tuần trước, A Vũ…" Hình như người phụ nữ này muốn khoe khoang cái gì đó, nhưng nói được nửa câu, đột nhiên ngừng lại, sắc mặt có sự thay đổi lớn.
"Chu tiểu thư, cô thật đúng là kỳ tích, vừa trở về nước liền biết đứa bé này là của Lưu Vũ nhà chúng tôi hay sao? Vừa trở về nước, bụng đã lớn như đủ ba bốn tháng? Xem ra Chu tiểu thư được chăm sóc rất cẩn thận, ngay cả bụng cũng khác với người bình thường. Đúng rồi, tôi quên nói cho cô biết, tôi có quen biết bác sĩ xét nghiệm y học, tôi có thể giúp cô tìm người xét nghiệm ADN, bây giờ y học phát triển như vậy, nếu như cô không biết cha đứa bé rốt cuộc là ai, chuyện này tôi có thể giúp. Hửm?"
Sắc mặt của người phụ nữ lúc này hoàn toàn có thể dùng câu thê thảm không nỡ nhìn để miêu tả, một người phụ nữ bị chèn ép đến mức này, vốn tưởng rằng có thể tìm về một chút tự tin trên người người vợ của tình yêu đầu, kết quả đối phương lại nhẹ nhàng mỉm cười đối mặt như thế, lời được nói ra, mỗi một câu nhìn như rất tao nhã, rất dịu dàng, rất quan tâm, nhưng sau từng chữ là châm chọc cô ta khó chịu và yếu đuối.
"A Vũ là của tôi, cô chẳng qua muốn lợi dụng cuộc hôn nhân này để cột chặt anh ấy mà thôi." Người phụ nữ này đã đến đường cùng, một mực này nhấn mạnh quan hệ của cô ta và Lưu Vũ , muốn kích thích Từ Nhan, muốn Từ Nhan tức giận, muốn Từ Nhan nổi điên, như vậy, ít nhất có thể làm cô ta bớt tức giận.
"Ôi chao, thì ra Chu tiểu thư biết hôn nhân của tôi và chồng tôi là quân hôn." Từ Nhan nở một nụ cười rạng rỡ.
"Đừng lấy quân hôn ra dọa tôi, nói cho cô biết, tôi không sợ! Khoản 1 điều 259《 Luật pháp Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa》quy định: ‘Biết rõ người đó là vợ hoặc chồng của quân nhân vẫn ở chung hoặc kết hôn, thì sẽ bị tạm giam hoặc đi tù dưới 3 năm.’ Cái này mới là phá hoại quân hôn, cô không có lý do gì để kiện tôi phá hoại quân hôn." Người phụ nữ hình như rất hả hê, lời nói thẳng thắn như thế, rõ ràng là muốn giành chồng với cô, lại không cảm thấy nhục nhã.
Từ Nhan đột nhiên vỗ tay, khen: "Chu tiểu thư thật sự không hổ là luật sư, còn biết nội dung cặn kẽ của phá hoại quân hôn, xem ra cô ở trong giới luật sư cũng không uổng phí, đã chuẩn bị tốt đường lui."
"Nói cho cô biết, cô muốn đối phó tôi thì còn non lắm." Chu Lâm hình như không để Từ Nhan vào mắt.
"Vậy cô có thể thử." Ánh mắt Từ Nhan như đang cười, nhưng sâu trong nụ cười lại có một loại cảnh cáo.
"Họ Từ , tôi không sợ cô. Thỏ bị chọc còn cắn người được, nếu như cô cứ ép tôi, tôi sẽ cùng cô ngọc nát đá tan. Bây giờ, có lẽ tôi không làm gì được cô, nhưng tôi có thể hủy hoại chồng của cô, anh ấy là một quân nhân, muốn hủy hoại anh cũng là một chuyện dễ dàng." Người phụ nữ phun ra lời nói đáng sợ.
Người phụ nữ đáng sợ, phụ nữ cùng đường nổi điên càng đáng sợ hơn. Ở trong mắt của Chu Lâm, Từ Nhan không đáng sợ bằng người phụ nữ ở nước Mỹ kia. Hơn nữa, cô ta là đầu trọc không sợ nắm tóc, vua cũng thua thằng liều, Muốn đối phó cô ta? Không có cửa đâu. Nếu như cô chết, cũng phải kéo theo một người chịu tội thay.
Từ Nhan nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Đây là một xã hội pháp chế, xã hội pháp chế cần lí lẽ **, cô có chứng cớ, vậy nó ở đâu? Dĩ nhiên, xã hội pháp chế này chưa hoàn thiện, cái cần là các cơ quan có quyền lực, có sức ảnh hưởng. Mặc dù tôi không làm việc ở các cơ quan đó, nhưng không có nghĩa là tôi không có người thân làm giám sát viên. Hơn nữa, tôi nhắc cho cô biết, vu cáo phỉ bang người khác là phạm pháp."
Từ Nhan ưu nhã xoay người, không thèm nhìn gương mặt vặn vẹo của người phụ nữ điên sau lưng, không nhanh không chậm nói: "Quên nói cho cô biết, trước cửa bệnh viện này có camera, chuyện giữa tôi và cô đã được quay lại, còn nữa, cuộc nói chuyện giữa tôi và cô đã được tôi ghi âm. Chu tiểu thư, tôi hi vọng cô tự giải quyết cho tốt, đừng để mất công việc luật sư."
Sắc mặt của Chu Lâm tái nhợt. Sao cô ta lại quên trước cửa bệnh viện sẽ có camera? Cô ta càng vội càng không có phòng bị, không trách được người phụ nữ này luôn đứng trước cửa mà không đi vào. Càng không ngờ là, cô ta mang theo máy ghi âm, ghi âm lại nội dung nói chuyện của bọn họ, chuyện này không khác bị người ta lợi dụng, sao cô ta lại phạm vào sai lầm thấp kém này? Thật là ở nước ngoài quen sống trong nhung lụa, cô ta đã quên cách đề phòng người khác như thế nào.
Nét mặt của cô ta vặn vẹo, cơ mặt đang co quắp. Tại sao ai cũng ép cô ta? Bị người phụ nữ ở nước Mỹ kia đuổi cùng giết tận, gần mất mạng mới trốn về nước được, không dám gặp cha mẹ, len lén đi tới thành phố G, vốn tưởng người ôn hòa như Lưu Vũ sẽ giúp cô, thật không ngờ vợ anh còn đáng sợ hơn, vài ba lời nói, tuy hời hợt, nhưng còn đáng sợ hơn so với người phụ nữ ở nước Mỹ bức cô ta đến đường cùng. Cô ta không cam lòng, tại sao Chu Lâm cô bị đối xử bất công như vậy?
"Đồ phụ nữ ác độc, tôi liều mạng với cô!" Cô ta cắn răng nghiến lợi, bất chấp tất cả mà nhào tới, muốn cắn xé Từ Nhan.
Mặc dù Từ Nhan không có phòng bị, nhưng cô đã từng luyện thuật phòng thân, không cần tốn nhiều sức mà tránh Chu Lâm đang nhào tới là một chuyện rất dễ dàng. Nhưng cô biết Lưu Vũ đang ở gần đây, đang theo dõi bọn họ, với tính tình của Lưu Vũ, sẽ không để mặc cô tới đây một mình, nhất định sẽ theo đuôi tới. Đột nhiên cô muốn thử lòng của anh, muốn thử dò xét trong lòng của Lưu Vũ rốt cuộc có cô không, giữa cô và mối tình đầu, rốt cuộc anh sẽ bảo vệ ai? Cho nên cô không tránh, cố ý không phát hiện gì mà đi về phía trước, nhưng trên mặt lại có một nụ cười khó đoán.
Thật ra thì Từ Nhan làm như vậy, không chỉ thử dò xét Lưu Vũ, đây chỉ là một nguyên nhân rất nhỏ trong đó, mục đích chủ yếu là: cô biết bệnh viện có Camera, muốn trị tận gốc người phụ nữ này, có lúc phải dùng một chút thủ đoạn cám dỗ, thậm chí là khổ nhục kế.
Mắt Chu Lâm đỏ lên. Lúc này, cô ta cực kỳ giống con quỷ, một con quỷ vì cùng đường mà nổi điên. Ở trong mắt cô ta, chỉ cần loại bỏ người phụ nữ trước mắt này, cô ta có thể lấy được Lưu Vũ, lấy lại những ngày khi khi anh còn coi cô ta là bảo bối. Nếu nói năm đó cô ta yêu người nước Mỹ kia mà ở chung một chỗ, không bằng nói cô ta làm vậy vì tiền. Lăn lộn trong xã hội đã lâu, cô ta biết tiền là một thứ rất quan trọng, nhưng mà ở trong lòng của cô ta, vẫn luôn yêu quý Lưu Vũ, trong lòng cũng ao ước Lưu Vũ không quên cô ta, chỉ cần cô ta trở lại, Lưu Vũ sẽ tiếp nhận cô ta mà không có chút ghét bỏ. Nhưng chính người phụ nữ trước mắt này đã cướp hết tất cả của cô ta. Lúc cô ta tới đường cùng, không có người thân, bạn bè nào giúp đỡ, không có lấy một lòng tốt, lại giống một con dao găm bén nhọn, cắm vào trái tim của cô ta, cướp hết hi vọng của cô ta.
Cô ta hận người phụ nữ ưu nhã này, lúc trước cô ta cũng nở mày nở mặt như thế, được những người đàn ông theo đuổi, nhưng hôm nay cô ta chẳng còn gì, chỉ có sự sỉ nhục, cho nên cô ta hận!
Cô ta nhanh chóng xông tới, đẩy Từ Nhan đang không chút phòng bị, cô ta không có được, người khác cũng đừng mơ tưởng!
"A. . ." Một tiếng thét từ trong miệng một người phụ nữ vang lên.