Cưới Chui Với Trung Tá

Chương 44




Đêm hôm ấy, Từ Nhan lăn qua lộn lại không ngủ được, Lưu Vũ nằm ngủ ở bên cạnh cô, nhưng một chút tâm tình cô cũng không có. Nếu nói hận Lưu Vũ,cô có thể hận bao nhiêu? Chuyện này có thể trách Lưu Vũ sao?

"Vợ à, em còn tức giận hả?" Lưu Vũ ôm lấy cô, người cũng dán lên.

Từ Nhan dùng sức đập ngực anh một cái, trong miệng mắng anh: "Ai cho anh đi khắp nơi trêu chọc phụ nữ hả?"

Lưu Vũ ghé miệng vào bên tai cô: "Anh không cần người khác, anh chọc emthôi." Nói xong, tay đã bắt đầu giở trò, sờ soạng ở trên người cô.

Mặt Từ Nhan đỏ lên, bị anh lăn qua lăn lại như vậy, trên người cũng dấylửa lên, tay đánh về phía anh, hơi cáu lầm bầm một câu: "Anh, đángghét."

"Chồng không đáng ghét, đây là chồng yêu em." Lưu Vũ nói xong, đôi môi đã hôn xuống phía dưới.

Vừa mới bắt đầu Từ Nhan còn giãy giụa một chút, bây giờ cô không có tâmtình lăn qua lăn lại với anh ở trên giường, lý trí nói cho cô biết nhấtđịnh phải tỉnh táo, nhưng dưới sự vuốt ve còn có hôn môi của anh, thânthể từ từ hòa tan, cũng không biết đôi tay vòng lên cổ anh từ lúc nào,cũng bắt đầu thở gấp hơn.

Lưu Vũ rất hài lòng với biểu hiện của vợ mình, tuy ngoài miệng cô nóighét bỏ căm hận mình, nhưng thân thể của cô và mình cũng là kết hợp hoàn mỹ nhất, mỗi một lần ở trên giường, cô đều nhiệt tình như lửa.

"Tiểu Nhan, chúng ta có đứa bé đi." Ở trong lòng của anh, muốn nhấtchính là có đứa bé với Từ Nhan, phải có đứa bé thuộc về bọn họ.

"Anh cũng nói bao nhiêu lần, em lại chưa từng phản đối." Mặt của Từ Nhan càng ngày càng đỏ, cắn môi không muốn để cho mình phát ra tiếng khónghe, nhưng không nhịn được lại rên rỉ một tiếng.

"Anh chỉ muốn nói cho em, cả đời này anh chỉ muốn có đứa bé với em,những người phụ nữ khác trong lòng anh chỉ là mây trôi mà thôi." Nóixong, hôn cô thật sâu, như hôn bảo bối trân quý vậy.

Vướng mắc trong lòng Từ Nhan, cũng bởi từ từ tháo gỡ vì những lời này của anh.

Cô đang suy nghĩ, tại sao mình có thể nghi ngờ Lưu Vũ có đứa bé vớingười phụ nữ bên ngoài chứ? Lúc bọn họ vừa kết hôn, anh ôm cô, lúc ấyngay cả cửa cũng không tìm được, một người đàn ông ngây thơ như vậy, làm sao có thể đi sinh con với phụ nữ bên ngoài? Giữa vợ chồng, nếu nhưngay cả chút tin tưởng như vậy cũng không có, vậy nói chuyện kết hôn làm gì? Gặp phải bạn gái trước dây dưa, đây chẳng lẽ là lỗi của Lưu Vũ sao? Đây là anh muốn sao? Lúc này quan trọng nhất không phải sinh tức giậnvới Lưu Vũ, mà cô phải nghĩ biện pháp đối phó người phụ nữ này, ngườiphụ nữ vô sỉ không có mặt mũi này.

Cô và Lưu Vũ lăn qua lăn lại thật lâu, cuối cùng hai người cũng thỏamãn, Lưu Vũ ôm cô chìm vào giấc ngủ, nhưng sao cô cũng ngủ không được,trong đầu tất cả đều là đối phó kẻ thứ ba này như thế nào.DLĐ Mình tuyệt đối không thể tức giận, nổi trận lôiđình trước như vậy, đây chính là thứ kẻ thứ ba muốn nhìn thấy nhất, côta muốn nhìn thấy mình và Lưu Vũ gây gổ sau đó tình cảm tan vỡ, vậy mình không thể để kẻ thứ ba như ý nguyện.

Lưu Vũ ngủ rất sâu, ôm cánh tay của cô cũng rất chặt, giống như cô sẽ chạy trốn vậy.

Đây là lần đầu tiên cô cẩn thận nhìn dáng vẻ anh ngủ say, trước kia đềulà mệt mỏi thì đi ngủ, mỗi lần đều tỉnh lại ở trong lòng anh, mỗi lầnđều là anh nhìn cô tỉnh lại sau đó đều sẽ in lại một nụ hôn chào buổisáng ở trên trán cô. Giống như bây giờ, dưới tình huống anh không hề đềphòng chút nào, cẩn thận thưởng thức bộ dạng khi ngủ của anh, mới pháthiện đây cũng là một loại hưởng thụ.

Kỳ thực không thể nói Lưu Vũ đẹp trai, nhưng rất hợp mắt, để cho cô càng nhìn càng thích. Ở trước mặt cô, anh vĩnh viễn đều là loại ôn tồn nhonhã, mỗi lần đều lấy ánh mắt dịu dàng mà cưng chìu nhìn cô, giống như cô là vật quý giá nhất trên thế giới. Cô cũng cực kỳ hưởng thụ loại cưngchiều này, mỗi lần anh cưng chiều, cô đều cảm giác mình được anh nângniu yêu thương trong lòng bàn tay.

"Tiểu Nhan, anh yêu em." Không biết Lưu Vũ nằm mơ thấy cái gì, cánh taybuộc chặt, cố định cô ở trong ngực mình, trong miệng lẩm bẩm mê sảng.

Cô nhẹ nhàng ấn lên một nụ hôn, ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng nói: "AnhTiểu Vũ, em cũng yêu anh." Từ giờ khắc này, cô không muốn gọi hai chữ "A Vũ" nữa, bởi vì hai chữ kia đã từng bị bạn gái trước đó kêu liên tục,cô muốn một tên thuộc về mình.

Ngày hôm sau thức dậy, tâm tình Từ Nhan không tệ, không vì chuyện ngàyhôm qua mà buồn bực không vui nữa. Hôm nay cô mặc một cái áo khoác caro, cộng thêm một cái váy, có vẻ điềm đạm nho nhã mà ngọt ngào, Lưu Vũ nhìn qua từ trên xuống dưới một lần, giơ ngón cái lên nói: "Vợ anh rất xinhđẹp, bộ quần áo này cũng phác họa ra tất cả khí chất của em rồi."

Từ Nhan đắc ý nói: "Tất nhiên, em mặc bộ quần áo nào khó coi hả? Thế gọi là làm nổi bật phong cách trang phục."

"Nhìn xem, khen đôi câu liền hả hê lên, thật không nhịn được khen ngợi." Lưu Vũ cười nói.

Từ Nhan trừng mắt liếc anh một cái: "Thế nào? Vợ anh có khí chất nên anh e ngại sao? Nhìn anh không vui kìa."

"Đâu có không vui, đúng là vợ anh mặc quần áo gì cũng đều đẹp cả." Lưu Vũ vội vàng nịnh hót.

"Ba hoa! Hôm nay anh phải theo em đi dạo phố, ngày hôm qua anh đồng ý với em rồi."

Lúc Lưu Vũ và Từ Nhan đi ra, mẹ Lưu đã bày thức ăn đã làm xong ở trênbàn, ba Lưu ngồi ở trên ghế sofa xem báo, ngủ bộ dạng Giai Giai híp mắtgiống như cũng chưa tỉnh ngủ, đánh răng ở trong phòng tắm.

"Tiểu Nhan, thức dậy rồi hả? Ngày hôm qua con ngủ ngon không? Đến đây,bữa sáng đã làm xong, nhanh tới đây ăn cơm." Mẹ Lưu vừa thấy con trai và con dâu ra ngoài, vội gọi.

"Con ngủ rất tốt, cám ơn mẹ." Miệng Từ Nhan cũng không coi là ngọt, nhưng là nghe vào trong lỗ tai mẹ Lưu, chính là thoải mái.

Thấy con trai và con dâu tya nắm tay ra ngoài, bà cũng biết hai người dã sớm đầu giường ầm ĩ cuối giường hợp, vợ chồng không có bất hòa qua đêm, lời này nói một chút cũng không sai.

Vừa nghĩ tới hai người bọn họ đã hợp được, trong lòng mẹ Lưu cũng vui vẻ so với bất kể cái gì, bà không quên càu nhàu nói: “ Tiểu Vũ, Tiểu Nhan, các con cũng trưởng thành rồi, nên cân nhắc mang thai đứa bé, chúng tacũng muốn ôm cháu rồi.”

Mặt của Từ Nhan lập tức đỏ lên, nhìn Lưu Vũ một cái, cúi đầu, cũng không dám nói chuyện nữa.

Lưu Vũ nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của vợ mình, cười nói: “ Mẹ, mỗi ngàychúng con đều cố gắng lắm, tranh thủ qua sang năm cho cháu của mẹ rangoài.”

Từ Nhan xấu hổ chỉ thiếu chui đáy bàn đi xuống, lặng lẽ lấy chân đá dưới bắp chân Lưu Vũ, lại rước lấy một trận cười ầm ầm của Lưu Vũ.

Lúc này đúng lúc Giai Giai vừa từ toilet ra ngoài, bắt được đoạn đốithoại của mẹ và anh trai chị dâu, không nhịn được chen vào một câu: “Mẹ, trong mắt mẹ cũng chỉ có cháu nội.” Thì ra ý của Giai Giai là, mẹcủa mình chỉ quan tâm cháu nội, cũng chẳng hỏi qua chị dâu mình có ý này hay không?

Nhưng là lời của cô ấy cũng nhắc nhở mẹ Lưu, bà nói: “ Giai Giai, con thì sao?”

“ Con cái gì?” Giai Giai cũng không thèm để ý ba mẹ của mình nghĩ nhưthế nào nói như thế nào, cắm đầu cắm cổ ngồi xuống ăn xong bữa sáng.

“ Giai Giai, lúc nào thì con mang bạn trai về nhà cho chúng ta xem mộtchút hả?” Không biết ba Lưu đã để tờ báo ở một bên từ khi nào, ngôi vàođối diện Giai Giai nghiêm túc hỏi cô.

“ Ba, ba nói gì đó?” Giai Giai ăn bữa sáng, không muốn trả lời câu hỏi của ông.

“ Không phải nói người yêu sao? Lúc nào thì con mang về nhà?” Ba Lưu lại hỏi.

“ Con tự có sắp xếp, lúc nào con muốn mang về thì liền mang về.”

“ Con đứa bé này, sao lại như vậy....” Ba Lưu còn muốn nói cô ấy đôicâu, Giai Giai đã nói một câu: “ Con ăn đủ rồi.” Rồi trở về phòng.

Từ Nhan nhìn bố mje chồng và Giai Giai cãi nhau, nhớ lại trước khi mìnhlấy chồng đúng là không có tranh cãi chuyện tình yêu với ba mẹ như vậy,nhưng kể từ sau chuyện mối tình đầu, đã lâu cô chưa vui vẻ ở chung mộtchỗ với ba mẹ mình như vậy. Cảnh còn người mất, có lúc tâm tình mộtngười cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm tình mọi người.

“ Giai Giai, hôm nay em ra ngoài không?” Từ Nhan gõ cửa phòng Giai Giai.

“ Em không đi đâu, chị dâu.” Giai Giai mở cửa phòng.

“ Cả ngày đều ở nhà, cũng không sợ thôi đi. Đi một chút, nhanh thay quần áo khác, chúng ta đi dạo phố mua đồ đi, hôm nay tất cả mọi thứ để choanh em khiêng, không sợ mệt mỏi.” Từ Nhan thúc giục cô ấy.

Cuối cùng, đoàn người trừ ba Lưu, tất cả đều tham gia rồi, phụ nữ muađồ, đó là vì hứng thú, đàn ông đi dạo phố cùng, là vì làm khuân vác. Lúc này Lưu Vũ, là chân thật mà cảm nhận được sự hành hạ của việc đi dạophố này, nhìn dáng vẻ mấy người phụ nữ hào hứng, trên tay của anh đãxách đầy một túi lại một túi gì đó, loại nét mặt đau khổ lại không biếtlàm thế nào này, khiến mấy người phụ nữ hết sức vui vẻ.

“ Thế nào? Đi dạo phố với chúng ta, không vừa ý hả?” Một bên lông mày ljnh nhạt của Từ Nhan quét qua.

“ Bằng lòng, làm sao có thể không muốn chứ?” Lưu Vũ vội vàng cười đền.

Quét sạch cả khu phố buôn bán, đi dạo cửa hàng nhãn hiệu lớn nhỏ, TừNhan mua cho bố chồng mẹ chồng của mình mỗi người một bộ quần áo, cũngmua quần áo còn có túi xách cho Giai Giai, còn có Lưu Vũ, chỉ không tựmua cho cô. Giải thích của cô là, bất cứ lúc nào cô cũng có thể ra đường mua quần áo, nhưng bây giờ là mọi người mua, dĩ nhiên là muốn lựa chọntốt.

Lúc trở vè, vẫn đi xe taxi về, nhà họ Lưu không thể mua xe, bình thườnghai vị nhà họ Lưu đều đi xe đạp đi làm, cho nên hiển nhiên phải thuê xetaxi về nhà. Thời điểm sắp xếp chỗ ngồi, Lưu Vũ chạy tới ghế lái phụ, ba phụ nữ ngồi ở chỗ ngồi phía sau. Dĩ nhiên mấy người phụ nữ chính là tán gẫu chuyện của phụ nữ, ngược lại Lưu Vũ chán nản ở một bên. Anh sờ sờlỗ mũi, chân thật cảm thấy lúc này mình thành bóng đèn, mình lại thànhbóng đèn với vợ, loại tư vị nay thật sự không dễ chịu, nhưng anh ta lạikhông hiểu chuyện của phụ nữ, cũng chen miệng vào không lọt.

Lưu Vũ ngồi rất nhàm chán, nghe mấy người phụ nữ cơ cơ oa oa nói phíasau, anh chỉ có thể đống xả tây xả với tài xế. Giữa lúc đang nói chuyệntào lao, điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên, anh nhìn dãy số, lại phát hiện dãy số kia quen thuộc chướng mắt, chính là bạn gái trướcChu Lâm.

Anh nhướng mày, nghĩ thầm: Sao cô ta gọi điện thoại tới? Nghĩ thì nghĩ,nhưng vẫn nhận, ngay trước mặt mấy người phụ nữ phía sau, có khả năngtiếp lên sẽ là bom điện thoại: “ A lô.”

“ A Vũ.....” Một trận khóc to bên kia điện thoại.

Chân mày lưu Vũ nhíu chặt hơn, giọng nói không nặng, cũng không nhẹ, anh nói: “ Chu Lâm, cô tìm tôi có chuyện gì?”

Hai chữ “ Chu Lâm” khiến ba người phụ nữ vốn đang hi hi ha ha nói chuyện phiếm phía sau dừng nói chuyện lại, đều chuyển hướng nhìn về phía LưuVũ ngồi trước, lại thấy anh cau mày, gương mặt không kiên nhẫn.

“ Là cô ta? Người phụ nữ không biết xấu hổ này?” Giai Giai đột nhiên bắt đầu kích động, năm đó lúc anh trai bị người phụ nữ này vứt bỏ, mặc dùcô còn nhỏ, nhưng đã hiểu chuyện, biết lúc ấy anh trai bị vứt bỏ thì đau lòng, hiện tại người phụ nữ này lại gọi điện thoại tới, cô có thể không tức giận sao?

Người phụ nữ này muốn làm gì? Muốn phá hư tình cảm của anh trai và chịdâu sao? Hiện tại tình cảm của chị dâu và anh thật vất vả mới co tiếntriển, nếu như người phụ nữ này muốn phá hư, không phải muốn ngăn cảnhai người không dễ dàng gì mới xuất hiện ánh mặt trời chứ>

“ Quá không biết xấu hổ, anh, đưa điện thoại cho em, em muốn chửi mắngcô ta một trận!” Giống như người tức giận nhất là Giai Giai, những người khác không có bao nhiêu cảm xúc.

Đặc biệt là Từ Nhan, tính tình của cô trước kia, lúc này đã sớm ồn àotung trời rồi, nhưng bây giờ cô ngồi yên lặng, nét mặt cũng không có gì, giống như chuyện này căn bản không liên quan đến cô, cô chỉ là mộtngười đứng xem, giống như đang xem một bộ phim điện ảnh.

Lúc này mẹ Lưu cũng không lên tiếng, bà đang quan sát Từ Nhan, muốn nhìn một chút lúc này Từ Nhan sẽ có động tác gì nhưng mà lại để cho bà kinhngạc chính là, Từ Nhan cũng không có động tác gì cả.

Lưu Vũ đưa tay ngăn lại Giai Giai hô to, chuyển một ánh mắt “ Em nhúngtay ít thôi”, tiếp nói với trong điện thoại: “ Xin hỏi cô tìm tôi cóchuyện gì không? Nếu như không có chuyện, tôi cúp đây.”

“ A Vũ, đừng cúp điện thoại của em, anh hãy nghe em nói. Em biết hiêntại em tìm anh sẽ tạo thành phiền toái cho anh, nhưng mà em lại thật sựkhông có biện pháp. Em mang thai, em cũng phải có một người đàn ông ởbên cạnh mình, bằng không.....” Người phụ nữ ở bên kia điện thoại lảmnhảm không ngừng nói, lại bị Lưu Vũ cắt đứt:

“ Có vẻ cô tìm nhầm đối tượng rồi? Chuyện này cô nên tới tìm bạn trai của cô tim ba của đứa bé, tại sao lại muốn tìm tôi?”

“ A Vũ, em biết rõ anh hận em, lúc đầu em không nên bỏ rơi anh, em biếtsai rồi. Thì ra bạn trai của em đã có vợ, anh ta luôn gạt em, sau lại vợ anh ta tìm tới em, cón muốn đuổi tận giết tuyệt em, em không có cáchnào nên em mới.....” Người phụ nữ vẫn còn đang khóc.

“ Tôi không muốn nghe chút tình sử này của cô, tôi còn muốn bồi vợ mìnhđi dạo phố, xin lỗi tôi không thể tiếp, quan trọng hơn là, tôi khôngphải trạm thu hồi đồ bỏ đi.” Nói xong, liền cúp điện thoại.

Lưu Vũ vừa mới cúp điện thoại, Giai Giai liền hô: “ Anh, anh quá tuyệt vời!”

Nhưng Từ Nhan không có lên tiếng, chỉ là nhìn anh một cái, cũng kinh ngạc vì anh nói chuyện tuyệt tình.

Lúc này, xe đã dừng ở trước cửa chung cư, vừa mới xuống xe, tin nhắn lại tới, phía trên chỉ viết một hàng chữ: A Vũ, anh đừng không cần em nữa.

Lưu Vũ nhìn cái tin nhắn kia, chỉ cảm thấy đau cả đầu, ngón cái vừađộng, chính là muốn xóa cái tin nhắn này đi, tính toán không để ý tới cô ta, điên thoại di động lại bị Từ Nhan cướp đi, cô nói: “ Tại sao muốnxóa hả? Tin nhắn này giữ lại rất tốt.”

“ Tiểu Nhan, đừng làm rộn.” Sắc mặt Lưu Vũ thay đổi lớn.

“ Em không có ầm ĩ, lời em nói là thật. Đây chính là chứng cớ, không xóa được.” Từ Nhàn rất nghiêm túc nói.

Nếu như người phụ nữ này một mực dây dưa không rõ, vậy tin nhắn này chính là bằng chứng, cô ta có thể chịu tội phá hư quân hôn.

Đang nói, điện thoại lại vang lên, lúc này Giai Giai mắng một câu: “ Người phụ nữ này vẫn không để yên rồi.”

Lưu Vũ liếc mắt nhìn Từ Nhan, nhận điện thoại, nhưng mà anh giữ lại lòng nghi ngờ, lặng lẽ mở ra chức năng ghi âm giọng nói.

Mẹ Lưu nhìn con dâu mình, vốn là bà còn lo lắng, nhưng nhìn đến nét mặtcủa Từ Nhan, bà cũng biết lo lắng hơi quá, hình như Từ Nhan tự có tínhtoán trong lòng, thậm chí ngay cả động tác đi đến gần cẩn thận nghechồng mình và tình địch nói gì cũng không có, tấm lòng này khiếm mẹ Lưucũng không thể không bội phục.

“ A Vũ, anh giúp em một chút được không? Một mình em ở nơi thành phố xalạ này, lại không dám nói cho ba mẹ, hiện tại em chỉ cho anh thôi, anhđừng vứt bỏ em.” Chu Lâm liên tục khóc trong điện thoại, mặc dù tiếngđiện thoại không lớn, nhưng Từ Nhan đứng ở bên cạnh vẫn nghe được.

Nếu như nói cô không tức giận, đó là giả, nhưng là hiện tại trừ tỉnh táo cô có thể làm cái gì? Ngày hôm qua sau khi tức giận, cô đã cảm thấymình không thể rối loạn trận cước trước, chuyện này chỉ có thể tỉnh táoxử lý.

“ Tôi không phải trạm thu nhận, xin lỗi tôi không thể giúp cô được.” Lưu Vũ nói chuyên rất tuyệt tình, dứt khoát cự tuyệt cô ta.

“ A Vũ, nếu như ngay cả anh cũng không quan tâm em, không muốn giúp em,em chỉ có thể chết thôi. Bây giờ em đang ở trong bênh biện, nếu như màem không đợi anh được, ngày mau anh cũng chỉ có thể nhìn thấy thi thểcủa em.” Nếu như phụ nữ sinh ra hung ác, trời cũng phải thay đổi sắcmặt. “ Anh là quân nhâ, sẽ không thấy chết mà không cứu chứ?” Nói xong,cô ta liền cúp điện thoại.

Lưu Vũ hít vào một hơi, nói thật anh không muốn gặp lại người phụ nữnày, nhưng nếu như cô ta thật sự tự tử, thân là quân nhân anh thật sựkhông có cách nào nhẫn tâm làm được, dù sao thân quân trang trên ngườicũng không cho phép.

Từ Nhan ở sau lưng nghe được kỹ càng, cô âm thầm nhổ một ngụm: Người phụ nữ này thật sự không phải loại không biết xấu hổ thông thường!

“ Anh sẽ tự xử lý việc này hết, sẽ không để cho Chu Lâm làm ra chuyệnđộc ác gì nữa.” Lưu Vũ nói những lời này, liền muốn ngăn xe taxi lại,chạy tới bênh viên mà Chu Lâm nói.

“ Chồng à, chuyện này anh không thể ra mặt.” Nhưng vào lúc nào, Từ Nhanngăn cản anh. “ Anh ra mặt, mặc kệ như thế nào cô ta cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, giống như mới vừa rồi, cô ta lấy cái chết đến bức anh, anh làmthế nào bây giờ? Chuyện của phụ nữ hãy để cho phụ nữ tới xử lý đi.”

“ Vợ à, yên tâm đi, anh sẽ xử lý tốt chuyện này, anh chỉ muốn cho em biết, trong lòng anh vĩnh viễn đều chỉ có mình em.”

“ Chính là bởi vì em biết, cho nên mới không muốn anh ra mặt. Thời điểmmột người phụ nữ điên cuồng, chuyện gì cô ta cũng có thể làm được, không thể để cho một người điên ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh còn có giađình chúng ta. Chuyện như vậy, tuyệt không thể xảy ra ở trên người củachồng em.”

Mặc dù nói ngoài miệng như vậy, trong lòng vẫn đang suy nghĩ: Đúng lúcphải gặp qua người phụ nữ này rồi, muốn tới phá hư tình cảm giữa cô vàLưu Vũ, chỉ bằng người phụ nữ này, cũng dựa vào sao? Lúc này nếu như côkhông ra tay, vậy thì khiến cho Chu Lâm này quá khinh thường cô, cho làcô mềm yếu dễ bắt nạt sao?