Cược Yêu

Chương 42: Anh ghen đấy, em không định dỗ anh sao?




Không ngoài dự đoán, hôm đó tòa soạn thực hành dự án lớn, mọi người kết thúc đều trở về, chỉ riêng nam thực tập vẫn còn sơ sài nội dung, Nhậm Kiều Hạ vô tình mắc ơn, chỉ có thể ở lại giúp đỡ.

Nhậm Kiều Hạ ngồi bên cạnh, bởi vì mới vào thật sự không có nhiều kinh nghiệm, cô bắt đầu chỉ từ đầu đến cuối.

Bình thường đã tám giờ kết thúc, nhưng ngày hôm đó hơn chín giờ cô mới có thể trở về.

Trước khi bước xuống bên dưới sảnh, Hàn Minh vẫn không ngừng tiến tới, muốn tìm cớ hỏi đến các vấn đề liên quan. Chỉ có Nhậm Kiều Hạ mất kiên nhẫn, vẫn phải đành lòng giải thích.

"Chị Hạ, với phương án nội dung là thiết kế khu nghỉ dưỡng, nên thiết kế poster như nào mới có thể cải thiện và mang lại thông tin giá trị đánh vào tâm lý khách hàng?"

Nhậm Kiều Hạ cúi người, cầm lấy bảng dự án mới. Cô hơi ngạc nhiên, một bảng dự án tương đối khó có chữ ký xác nhận của tổng biên tập lại giao cho thực tập sinh, đồng nghĩa với việc người trước mặt cô cũng biết rất nhiều

thứ.

Nhậm Kiều Hạ buông xuống, bỗng cảm thấy như bản thân bị lợi dụng. Bình thường cô vẫn ăn cơm đúng giờ, vì người trước mặt giúp đỡ nên cô cố gắng ở lại giúp đỡ, hiện tại bụng trổng không nên tương đối bực tức.

"Hàn Minh, bản thân được giao trọng trách lớn đồng nghĩa với việc cậu biết rất nhiều. Tôi không hy vọng sau này có thể hỏi những câu hỏi vô dụng như thế này nữa. Nếu cậu thật sự không biết, tổng biên tập cũng không phó thác một dự án vào tay cậu như thế."

Hàn Minh như bị nói trúng tim đen, bàn tay khẽ xoa đầu, gương mặt ngạc nhiên bối rối.

"Xin lỗi, tôi chỉ muốn có thêm thời gian ở bên cạnh chị."

Nhậm Kiều Hạ nhất thời đứng lặng.

"Mối quan hệ là đồng nghiệp được rồi, tôi không muốn sau này gặp nhau phải khó xử. Về ly nước cậu vẫn hay đặt bên cạnh bàn, về sau đừng mua nữa."

Nghe đến đây, gương mặt Hàn Minh hơi thắc mắc.

"Tôi thấy chị vẫn uống, tôi tưởng là chị thích nó..."



Lời chưa nói xong, từ đằng sau đã có bóng người chậm rãi đi đến, vóc người cao ráo, khí chất trưởng thành kiêu ngạo cách xa một trời một vực với Hàn Minh. Mắt đối mắt với cậu ta, rõ ràng mang theo sự thù địch.

Nhậm Kiều Hạ vừa nhìn, lập tức chột dạ, cô lùi dần khỏi hướng Hàn Minh, vội tiến về phía Trình Thâm.

Điều cô không ngờ nhất, chính là việc người đàn ông này bây giờ hiện diện ở đây.

Mà Nhậm Kiều Hạ vừa chạy lại, Trình Thâm lập tức siết eo ôm cô vào lòng, cứ thế để lại một ánh mắt cảnh cáo, xoay người rời đi. (1)

Hàn Minh ngước theo, bóng dáng đứng ngây ra một chỗ.

Nhậm Kiều Hạ bị kéo theo, bộ dạng lúng túng, nhỏ giọng hỏi.

"Sao anh lại xuất hiện ở đây."

Trình Thâm nhíu mày nhìn cô, người đàn ông nấu cơm, đợi cô về, tiếc là đợi mãi không thấy thì sốt ruột, chỉ có thể quay trở lại đây. Vẫn không nghĩ nhìn thấy một màn đặc sắc như thế.

"Đợi em về."

Nhậm Kiều Hạ bước lên xe, dù dạo gần đây hai người im lặng ít nói chuyện, hầu như Trình Thâm trở về đều là khi cô đang ngủ. Mối quan hệ vẫn duy trì, chỉ có điều là trong im lặng.

Cô hắng giọng, mãi sâu lên tiếng giải thích.

"Thực tập sinh mới vào, em hỗ trợ cậu ta làm dự án."

Trình Thâm nhìn cô ngồi bên ghế phụ, nhẹ nhàng tiến đến, cầm lấy thắt dây an toàn, thẳng thừng kéo xuống, vẫn không nói gì. Nhưng khi đẩy ghế kéo, đối diện với gương mặt nhỏ, vẫn không kiềm được nhẹ nhàng hôn lên.

Tâm trạng hiện giờ của người đàn ông, thật sự rất bực bội, tuy vậy vẫn cứ làm như không có gì, muốn cô phát giác.

"Anh nghe được rằng, cậu ta bảo tặng nước, em cũng uống."

Đáy mắt người đàn ông hơi âm trầm, rõ ràng cố kiềm nén.



"Em tưởng anh mang đến."

Trình Thâm nhẹ nhàng đảo mắt nhìn cô.

"Lần sau đồ anh mang đến, sẽ khắc tên anh. Như vậy sẽ không nhầm lẫn."

Nhậm Kiều Hạ lẳng lặng gật đầu, suốt đoạn đường trở về biệt thự, hai người vẫn im lặng không biết nên nói gì.

Chỉ là khi xuống xe, Trình Thâm rốt cuộc cũng không kiềm nén được cơn giận, người đàn ông thở dài một hơi nhìn người trước mặt vẫn không nhận ra tâm ý.

"Kiều Hạ, anh ghen đấy, em không có ý định dỗ anh sao?"

Nhậm Kiều Hạ ngạc nhiên ngẩng đầu, bỗng chốc không biết nên nói gì.

"Em đói..."

Trình Thâm bất lực nhìn cô, vẫn là hắn buông phòng thủ thua dưới tay cô trước, bàn tay người đàn ông vươn ra nhẹ nhàng xoa đầu, hai người bước vào trong.

"Ừ, em vẫn chưa ăn tối."

Suốt cả bữa ăn, bầu không khí trầm lắng, chỉ có Nhậm Kiều Hạ nghĩ đến câu nói ban nãy, trong lòng dần suy nghĩ vẫn không biết nên làm gì.

Trình Thâm bình thường kiêu ngạo, vẫn không có bộ dáng kì lạ này, cô không quen.

Chẳng qua người đàn ông thật sự giận, giận vì bên cạnh cô nhiều mối quan hệ tiếp xúc. Cho dù bên cạnh hắn có như nào, cũng chưa thấy cô gái nhỏ này bộc lộ ra.

Hắn bất lực, bình thường nữ nhân đòi sự chú ý từ hắn, còn hiện tại, hắn lại hạ thấp đòi sự chú ý từ cô.

Người con gái này, có chút vô tâm. Nhưng biết làm sao được, hắn yêu cô, hắn phải chịu.