Cược Yêu

Chương 41: Em là ánh sáng của anh




Rốt cuộc, một người có thể thay đổi đến mức nào.

Nếu như nói hơn mười hai năm trước, Trình Thâm vươn tay kéo cô thoát khỏi vũng lầy, thì Nhậm Kiều Hạ trong mắt người đàn ông, lại chính là ánh sáng giúp hắn định rõ phương hướng.

Trình Thâm mười hai năm về trước, tệ hại có thừa, đối với chuyện học hành bị gia đình giáo huấn thì ngông cuồng, vì thế càng đi ngược làm phản, không sợ trời cũng không sợ đất. Hắn chưa bao giờ muốn bản thân phải nghe theo sự chỉ dạy của ai.

Khi đó, Trình Thâm mông lung, chí ít cảm thấy rằng rượu bia, cờ bạc hay thuốc lá, những cuộc ăn chơi thâu đêm có thể khiến hắn thoải mái, cũng chẳng cần phải chịu sự sắp đặt của bất kỳ ai. Hắn thích cuộc sống tự do, thích sự hào nhoáng.

Dẫu sao người ta để ý, suy cho cùng đều vì vẻ ngoài của hắn.

Trong mắt Trình Thâm, Nhậm Kiều Hạ chính là một con ngốc suốt ngày chỉ biết cắm mặt vào việc học, trái ngược hắn lại biết đường tìm cuộc vui.

Chỉ là khi bên cạnh Nhậm Kiều Hạ, nhìn bóng dáng nhỏ học bài, Trình Thâm mới nhận ra việc học này không chán đến thế.

Cô làm thay đổi định kiến với hắn, cho dù gia đình tan nát tệ hại như nào, vẫn nuôi tương lai tươi sáng với việc học mong muốn mở đường.

Thừa nhận lúc đầu, Trình Thâm muốn dùng tiền đem cô về làm bạn gái, để thay đổi con người cô, tiếc là người mất định kiến, là chính hắn.

Từ lúc bước vào mối quan hệ, hắn vốn dĩ đã thua với cô.

Trình Thâm thở dài một hơi, nắm lấy cổ chân mảnh khảnh bị sưng lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn, hành động này khiến Nhậm Kiều Hạ không khỏi chớp mắt ngạc nhiên, cô không biết nên nói gì mới phải, vừa muốn rụt chân, đã bị người đàn ông bắt lấy.



"Trước kia anh làm tổn thương em, hiện giờ để anh bù đắp lại cho em, chỉ cần em cho phép, anh đợi bao nhiêu lâu để em chấp nhận cũng được."

Nhậm Kiều Hạ ngẫng nhìn, cô hơi chớp mắt đã thấy trước mảng một màu trong vắt, sau đó thấy Trình Thâm luống cuống đứng dậy, đưa bàn tay lau đi gương mặt cô.

"Đừng khóc, anh thật sự rất đau."

Nhìn cô khóc, thật sự không nỡ.

Nhậm Kiều Hạ cúi gằm mặt, hơi né tránh, cũng không đáp lời.

Người đàn ông cho rằng cô không muốn, gương mặt lộ ra vẻ uất ức.

"Lần đầu của anh cho em, ngoài anh ra, không được bên cạnh người khác, phải đền bù tổn thất này."

Trái đất vốn dĩ không phải hình tròn, rất khó để gặp nhau, dòng người lại đông đúc như thế, rốt cuộc để lại bao nhiêu bản lĩnh để ta có thể chờ đợi trong một thời gian dài như thế.

Một đời chưa bao giờ là đủ.

Cũng không muốn tiếp tục bỏ lỡ.



Mấy ngày sau, khi bài báo của tòa soạn tung lên, nội dung thật sự đứng đầu các trang báo lớn nhỏ. Lượng người xem, cứ thế dẫn đầu top về nội dung thịnh hành của tuần. Cứ thế, khá nhiều nơi muốn quảng bá, in không ít bức ảnh hai người.

Bên trong bài báo, Doãn phu nhân tươi cười thân thiết với đại tiểu thư Doãn gia, mẹ con sum họp, khiến bao nhiêu người không khỏi ghen tị.

Mỗi Nhậm Kiều Hạ là không muốn xem, dù biết rằng nội dung bản thân do cô viết. Thỉnh thoảng khi mọi người đi ngang qua, đều không tiếc mà dành lời khen cho cô.

Dạo gần đây, mỗi buổi trưa lúc nào cũng đều có người đem cơm đến cho Nhậm Kiều Hạ, người ở chỗ làm nhìn cô với ánh mắt không khỏi tò mò, cho rằng có người trong tòa soạn muốn theo đuổi cô.

Riêng Nhậm Kiều Hạ là biết, đều do Trình Thâm căn dặn.

Mỗi buổi sáng trước khi rời đi, người đàn ông nếu bận việc đi sớm đều nấu đồ ăn để lại, buổi tối vì trễ thì sẽ tự chuẩn bị đồ ăn sẵn cho cô.

Đồ ăn thật sự hợp khẩu vị, dễ dàng khiến con người ta chìm vào sự dịu dàng.

Chỉ có điều, được vài ngày thì trên bàn Nhậm Kiều Hạ liền xuất hiện một phần nước, mấy ngày đầu, cô còn cho rằng đều do Trình Thâm mang tới nên không ngần ngại uống, cho đến khi vài người đồng nghiệp châm chọc một nam đồng nghiệp, đi ngang qua chỗ cô vẫn không ngừng nhắc tên trêu ghẹo.

"Kiều Hạ, cậu nhóc thực tập tên Hàn Minh mới vào để ý cô đấy, dạo gần đây thường xuyên mua nước, cô xem như nào thì chiếu cố giúp đỡ cậu ta một tí."

Nhậm Kiều Hạ ngạc nhiên, nhìn qua thực tập nam Hàn Minh 24 tuổi mới vào, so với cô thua kém 4 tuổi, vóc dáng cao ráo của một thư sinh. Đối diện với ánh nhìn của cô, cậu ta gương mặt ửng đỏ e thẹn, chỉ có Nhậm Kiều Hạ không khỏi thở dài.

Nghĩ lại gần đây uống nhầm, cô vẫn là nên tìm cách trả lại ân tình này.